Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 165: Người thiết kế khốn nạn làm gì vậy? (3)

Chương 165: Người thiết kế khốn nạn làm gì vậy? (3)Chương 165: Người thiết kế khốn nạn làm gì vậy? (3)
Những tiếng súng dày đặc cũng bởi vậy hình thành hỏa lực áp chế, gần như tàn phá đến tỉnh thần của những người lính không chuyên nghiệp.
Một tòa cứ điểm quy mô 30 người sống sót, sức chiến đấu nhiều lắm là một phần 3, đỉnh thiên cũng chỉ một phần hai mà thôi.
Không cần phải giết tại chỗ những người sống sót đang chạy trốn, những con chuột đó sẽ chạy trốn tứ phía, mang theo bệnh dịch mang tên sợ hãi về hang ổ và tiêu diệt ý chí phản kháng của chúng.
Bình thường bọn họ chỉ cướp một số ít người còn sống trong một xã khu, chưa đến một phần mười người bọn họ bắn chết.
Có lẽ những người này sẽ lấy hết can đảm trốn sau một chỗ nào đó bắn trả vài phát, nhưng sẽ không lâu sau họ sẽ mất tinh thần và bỏ chạy qua những cánh cửa khác.
Mà khi đó, người già, phụ nữ và trẻ em sẽ bị bỏ lại, những thanh niên trai tráng chạy trốn sẽ không thể chạy nhanh hơn những con chó săn mà họ mang theo.
Số phận của những người sống sót ở cứ điểm thường chỉ có một.
Hoặc là bị giết sạch.
Hoặc là bị bắt làm nô lệ!
"Ha ha ha! Mấy kẻ hèn nhát nhu nhược này, vừa nghe thấy tiếng súng đã chạy trốn như chuột nhắt."
Một tráng hạn tay trần cầm khẩu súng trường 9 ống trên tay, vừa cười lớn vừa bắn, khuôn mặt gớm ghiếc đỏ chót.
Là Thập phu trưởng của thị tộc Huyết Thủ, tên của gã là Chồn, đây là do chính thủ lĩnh ban tên cho gã. Mà chín người dưới trướng của gã phần lớn là người nhà, hoặc là tâm phúc.
Dòng máu của bộ lạc kẻ cướp bóc thường rất hỗn loạn, bọn họ không tự sản xuất, tôn trọng bạo lực, lấy việc cướp bóc và vơ vét tài sản mà sống, nên không có khái niệm truyên thống về gia đình, chứ đừng nói đến chuyện vợ chồng hoặc phối ngẫu.
Lấy thị tộc Huyết Thủ làm ví dụ, nếu có một đứa con được sinh ra, bé trai cường tráng sẽ được chấp nhận là người trong tộc, còn lại đều bị bắt làm nô lệ hoặc là bị xem như là công cụ sinh con, cho nên thường xuyên có người thân cùng cha khác mẹ hoặc là cùng mẹ khác cha.
Những người họ hàng này thường hành động với nhau như chó săn, trong đó người dũng mãnh nhất sẽ được thủ lĩnh bổ nhiệm làm Thập phu trưởng. Mà những người họ hàng đi theo cũng sẽ dính lây ánh sáng, trở thành kẻ cướp bóc lão binh hoặc là tinh anh, thu hoạch được nhiều chiến lợi phẩm càng có quyền lợi.
"Ha ha, vẫn là áo khoác xanh lam? Xem ra vào trong đó có vẻ rất vuil"
Một gã đàn ông cao gầy nở nụ cười quái dị, đồng thời nạp đạn vào khẩu súng ngắn trong tay rồi nã đạn vào công sự che chắn.
"Theo lệ cũ, già trẻ lớn bé đều giết sạch, đàn ông chặt ngón trỏ rồi trói lại."
"Đầu nhi, phụ nữ thì sao?"
"Người vào cửa trước sẽ được chọn trước, chúng ta chỉ ở lại trong hai giờ, hai giờ sau ai còn sống thì đem đi."
"Rầm rầm rầm”"
Khoảng cách năm mươi mét!
Đối phương vẫn chưa đánh trả!
Chồn nhếch miệng nở nụ cười tàn nhẫn.
Gã biết rõ những người may mắn còn sống này đang nghĩ cái gì. Đơn giản là chờ bọn họ đi ra, rồi dùng công sự che chắn nổ súng đánh trả.
Không có gì bất ngờ xảy ra, những người đó đang cầm súng nấp vào sau tường vây chờ bọn họ.
Nhưng mà...
Gã sẽ ngu ngốc đến mức để thủ hạ của mình xông vào trước sao?
"Đến đốt lửa đi, cổ vũ cho bọn chúng?"
"Được!"
Kẻ cướp bóc lao tới trước mặt gã, thân thể thấp bé cầm bình đốt trong tay, dưới yểm trợ hỏa lực của đồng đội, gã vừa chạy đà vừa ném bình đốt vào trong tường vây.
Ngọn lửa tạo thành một vòng cung trong không khí, không nghiêng lệch rơi xuống mặt trên công sự che chắn của tường vây.
Các tia lửa bị xé toạc, công sự rỉ sét bắt đầu bốc cháy, bị ngọn lửa thiêu đốt.
Sau đó đến lần thứ hai, thứ ba, ngọn lửa trên tường nhanh chóng liên kết với nhau, không còn bao nhiêu chỗ để đặt chân nữa
Nhưng mà làm những kẻ cướp bóc này ngoài ý muốn chính là, tiếng kêu thảm thiết bọn họ mong muốn không vang lên, cũng không có người sau công sự che chắn rơi xuống
Thật giống như...
Những công sự này ngay từ đầu đã không có người trên đó?
Chồn nhíu mày, trong lòng ẩn thấy có gì đó không thích hợp.
Chẳng lẽ những người này đã từ bỏ việc chống cự luôn rồi?
Không đến mức đó chứ?
Tốt xấu gì cũng phải đánh trả tượng trưng...
Một tia hoang mang đó nhanh chóng biến thành khinh thường.
Nhưng mà ngay lúc gã định chỉ huy thủ hạ tiến lên dùng thuốc nổ phá tung cửa gỗ, một tiếng còi sắc bén đột nhiên vang lên trong khu rừng.
Giống như một tín hiệu tấn công!
Gần như cùng lúc, tiếng súng dày đặc giống như những giọt mưa từ hai phía vang lên.
Đạn bay "vù vù”;phốc phốc" suýt nữa dính vào da đầu khiến Chồn sợ hãi vội vàng nằm xuống sau một gốc cây khá rậm rạp.
Chính xác?
Không tồn tại.
Nhưng người làm từ thịt, trâu bò đến đâu cũng sợ loạn súng bắn chết.
Gã hét lên gần như khàn cả người.
"Mọi người trốn hết đi!" "Lùi ra phía sau 100 mét rồi tập hợp lại!" "Nhanh lên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận