Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 611: Đến mục tiêu, khiếp sợ không nói nên lời

Chương 611: Đến mục tiêu, khiếp sợ không nói nên lờiChương 611: Đến mục tiêu, khiếp sợ không nói nên lời
Ba cảnh vệ và Từ Thuận ở bên cạnh ngay lập tức trở nên cảnh giác, cũng lần lượt nắm chặt vũ khí trong tay, trong khi Tiền Lai thì trốn vào nơi an toàn.
Anh ta có tự hiểu về sức chiến đấu của mình, đồng thời tin rằng mình hoàn toàn không cần làm gì, những người này có thể dễ dàng giải quyết những kẻ cướp đoạt.
Tất cả mọi người đều đang im lặng cảnh giác.
Chính lúc này, tay của Phương Trường động.
Chỉ thấy anh ta nâng cung cấp cơ học dự phòng lên, gắn một mũi tên nổ lên dây cung, sau vài giây đếm lặng lẽ, một mũi tên đã được bắn về phía cửa sổ bên kia hành lang.
Vượt qua khoảng cách hàng chục mét, mũi tên trong khoảnh khắc bắn ra ngoài cửa sổ, nổ tung ra một tia lửa, viên thép bọc trong giấy bắn rơi rớt rất nhanh, sau đó là tiếng kêu là thảm thiết và tiếng vật nặng rơi trên sàn nhà từ ngoài cửa sổ.
- Địch tập!
- Đó là kẻ cướp đoạt!
Khải Á đuổi theo cửa sổ đối diện, hai người còn lại giữ cửa lớn của hành lang và lối đi an toàn.
Nếu không đi thang máy, đó là con đường duy nhất lên đến đó.
Kẻ cướp đoạt ở tâng dưới nghe tiếng bắn, bắt đầu lao nhanh từ dưới lên.
Ở lối vào hành lang, La Nghiễm cầm súng trường, bắn liên tục vào kẻ cướp đoạt đang lao tới, hai người bị bắn chết, một người khác may mắn trốn sau vật che và cố gắng bắn đáp lại, nhưng chỉ kịp bắn hai phát thì bị một mũi tên ghim vào trán, ngã lăn ra sau.
Từ Thuận chuẩn bị bắn, Phương Trường đã thu cung.
Trận đấu kết thúc.
- Còn ba tên lâu la chưa đi lên!
Ở cửa sổ, Khải Á nắm chặt súng trường, bắn liên tiếp vào bóng lưng đang bỏ chạy, nhưng bắn không trúng, thu súng lại, nhổ một ngụm nước bọt. - Ðm, để lũ chó này chạy mất rồi!
Cẩn thận tiến gần cửa ra vào của lối an toàn, La Nghiễm xác nhận kẻ cướp đoạt đã rút lui, mới cúi xuống kiểm tra xác chết.
-... Chắc là cùng một nhóm người mà chúng ta đã gặp ban ngày, họ luôn theo sau chúng 1a.
Khải Á không nhịn được mắng một câu.
- Lũ ngu muội này muốn làm gì?
Vương Trung cười châm chọc: - Có lẽ là đói đến mất trí rồi.
Mọi người cười nhẹ.
Mặc dù đã thoát chết nhưng tất cả mọi người vẫn rất căng thẳng.
La Nghiễm vỗ vai Khải Á.
- Ngày mai còn một đoạn đường phải đi, có lẽ đến trưa mới có thể đến thành Cự Thạch. Tôi đi ngủ một lúc, nửa đêm đổi ca với anh.
Khải Á nhìn cậu ta một cái đầy tin cậy.
- Được rồi, lão đại.
Sau khi xác nhận tình hình khẩn cấp đã được giải quyết, Phương Trường quay về cửa sổ và ngồi xuống. Anh tôi nhìn quyển sổ nhỏ một cái, sau đó đưa vào túi áo, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Từ phía sau, Từ Thuận đi đến và ngồi cạnh Phương Trường.
Tất nhiên, quản lý đã nhắc nhở cậu phải trực đêm khi người dân của họ đang ngủ, không cho phép bất kỳ ai lại gần.
La Nghiễm nhìn Phương Trường đang ngủ một cái, rồi nhìn Từ Thuận ngồi cạnh, hỏi nhỏ.
- Anh ấy đã ngủ rồi à?
Từ Thuận gật đầu trả lời.
- Đúng vậy.
Theo thỏa thuận, Phương Trường sẽ đến đổi ca khoảng 3 giờ sáng, và trong khoảng thời gian này anh ta sẽ không thức dậy.
- Tố chất thần kinh thật khiến người ta hâm mộ ghen tị.
La Nghiễm nhếch môi, tiếp tục thì thầm.
- Tôi mới muốn nói với anh ấy rằng, hai mũi tên bắn rất đẹp.
Trong số các lính đánh thuê ở thành Cự Thạch, nếu có thể lựa chọn, hiếm khi có người sử dụng cung và nỏ. Đúng là loại vũ khí này có đầu ra không ổn định, và khó bảo dưỡng hơn rất nhiều so với súng.
Chỉ có một ít người thức tỉnh, khi xem xét vê giới hạn của mình, sẽ chọn vũ khí mà họ có thể tận dụng được ưu điểm về cơ thể của mình.
Nhưng hầu hết trong số đó đều chủ yếu là vũ khí ném.
Ví dụ như dao ném và lao, cũng như lựu đạn, ba thứ này là phổ biến nhất.
Mặc dù không có cái nhìn sắc bén giống như đội trưởng Hàn Long, nhưng trong tâm trí của La Nghiễm đã có thể chắc chắn rằng cao nhân đang ngủ này đã thức tỉnh.
Từ Thuận gật đầu nói.
- Khi anh ấy dậy, tôi sẽ truyền lời.
La Nghiễm vẫy tay một cái, sau đó đặt mũ che lên mặt, dựa vào tường, không lâu sau đó đã ngủ say.
Căn phòng trở nên yên lặng.
Như trước đó không có cuộc chiến tồn tại.
Từ Thuận nhìn VM một cái.
Đi đến đây không còn tín hiệu nữa, chỉ có bộ phát tín hiệu cự ly ngắn của Phương Trường là có thể tìm thấy thông tin.
- Ven đường vành đai số bốn... Nếu mai có thể đi đến thành Cự Thạch, vị trí ở đây nên là chính giữa.
Từ Thuận thầm nói một tiếng, đánh dấu lên bản đồ.
Khu vực xung quanh này có thể làm trạm trung chuyển tín hiệu, đoàn thương nhân từ vùng ngoại ô bắc cũng có thể dừng chân ở đây. Nhưng xung quanh có hoạt động của kẻ cướp đoạt, cần phải cẩn thận. ...
Một đêm im lặng.
Sáng hôm sau, đoàn người tiếp tục hành trình.
Khi càng ngày càng gần thành Cự Thạch, Phương Trường không tự chủ mà tăng tốc bước chân, trong lòng hồi hộp không thể diễn tả.
Thành Cự Thạch luôn được thiếp lập trong trang web chính thức.
Là khu quần cư lớn nhất của thành phố Thanh Tuyền.
Chẳng mấy chốc, hắn sẽ dùng đôi mắt xác nhận xem đội ngũ phát triển trò chơi đã chuẩn bị bất ngờ gì cho người chơi.
Quẹo qua một góc phố, đứng trên một cây cầu vượt có thể để mười hai làn xe thẳng tắp đi qua, sự hồi hộp trên khuôn mặt của Phương Trường dần dần bị chấn động thay thế.
Một tảng đá lớn vững chãi, cao chừng hai mươi tâng như một con đập nằm giữa hai tòa nhà chọc trời.
Sức ép từ tảng đá lớn đập vào mặt.
Ngay cả khi cách xa một cây số, cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
- Nhìn thấy tảng đá lớn, cũng có nghĩa là nhìn thấy thành Cự Thạch. Đoạn đường phía sau sẽ dễ đi hơn nhiều.
Khuôn mặt của Tiền Lai hiện ra nụ cười nhẹ nhõm.
- Cuối cùng cũng có thể ngủ trên chiếu ấm rồi, các anh có thể ở nhà tôi, dù không lớn lắm nhưng môi trường chắc chắn tốt hơn khách sạn rất nhiều.
Cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh, Từ Thuận không thể kiềm chế được mà lên tiếng nói.
- Đây phải cần bao nhiêu tấn xi măng?
Tiền Lai cười nói.
- Không ai biết chính xác, mà bên trong cũng không phải toàn bộ là xi măng, có lẽ có chút rác hoặc bê tông cũ bỏ đi, nhưng nó đã tồn tại từ lâu. Bức tường khổng lồ này chủ yếu là để đối phó với sự đe dọa từ loài khác và 'sóng thần, nhưng thật ra, sóng thần đã lâu không đe dọa đến góc tường của thành Cự Thạch.
Từ Thuận: - Không thể tin được!
- Thực sự là không thể tin được, nhưng tôi nghe nói, khu dân cư này được xây dựng theo kiểu mẫu của Thành phố Lý tưởng... Nhưng kích thước kém xa.
Nói đến đây, Tiền Lai híp mắt nhìn xa xăm, dừng lại một lúc, ánh mắt hướng về bức tường khổng lồ trở nên khao khát.
- Hy vọng một ngày nào đó có thể đến Thành phố Lý tưởng.
Từ Thuận: - ... Thành phố Lý tưởng ?
Tiền Lai: - Ừ, ông chủ của chúng tôi đã đi qua một lần, nói rằng đó là nơi tiếp cận nhất với xã hội trước chiến tranh trên mảnh Đất Chết này... Mặc dù tôi khá chắc rằng ông ấy cũng không biết xã hội trước chiến tranh như thế nào.
Từ Thuận không hiểu lắm.
Đối với anh ta, người lớn lên ở vùng ngoại ô phía bắc, thời kỳ trước chiến tranh là một khái niệm mơ hồ.
Anh chỉ nghe nói người dân thời đó có mật ong ăn không hết, sữa uống không hết, nước sạch thậm chí có thể uống một chai vứt một chai.
Mà những lon nước, bình thủy tỉnh các loại mà họ lượm từ Đất Chết đều là thứ những không ai muốn ở thời đại kia, không ai thèm nhìn một cái.
Ngược lại, những tòa nhà cao chọc trời là những thứ khiến họ bị mê hoặc.
Mọi thứ về thời kỳ thịnh vượng, đều như là hoàn toàn ngược lại so với thời đại này.
Lúc này Phương Trường đã không còn quan tâm đến phụ đề nữa, đeo tai nghe mà quản lý đã giao cho anh tôi lên tai, hào hứng chụp mười hai bức ảnh của thành Cự Thạch.
Mặc dù nơi đây nằm ngoài vùng phủ sóng liên lạc, ảnh không thể gửi về được, nhưng không sao.
Anh có thể lưu trữ trước trong album ảnh của VM.
Cuối cùng, đây là cơ hội mà anh đổi bằng 250 bạc, không thể lãng phí được.
Sau khi trở về, anh phải mang những bức ảnh này, viết một bài thật hay mới được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận