Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 617: Hình thức ban đầu của Thương hội và tin tức về Hồng Hà trấn (1)

Chương 617: Hình thức ban đầu của Thương hội và tin tức về Hồng Hà trấn (1)Chương 617: Hình thức ban đầu của Thương hội và tin tức về Hồng Hà trấn (1)
- Ngoại ô phía Bắc đột nhiên xuất hiện một khu định cư của những người sống sót từ lúc nào thế?.
- Không biết nữa, đã một tháng rồi không nghe đài 'Tiếng nói thành Cự Thạch nhắc đến nơi này, tôi còn tưởng bọn nhà quê ở ngoại ô phía Bắc không qua khỏi mùa đông này cơ.
- Tôi nhớ năm ngoái nơi này không phải là một khu rừng sao? Tôi nhớ ở phía Bắc còn có một cứ điểm của bọn cướp bóc, phía Đông là lãnh địa của bọn biến dị.
- Anh đã từng đến đây à?.
- Chỉ một lần thôi.
Bên cổng Nam của căn cứ tiền đồn.
Vài tên lính đánh thuê đeo súng trường trên vai, tò mò quan sát thị trấn ẩn mình trong khu rừng này, giết thời gian bằng cách đoán xem có bao nhiêu người đang sống ở đây.
Người thì nói là một trăm, người thì nói là một nghìn, chẳng ai thống nhất được với nhau.
Không xa họ lắm, có hai người đàn ông mặc vest đang đứng, tuy không khoa trương như mấy tên lính đánh thuê kia, nhưng trên mặt vẫn không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Tất nhiên, vẻ ngạc nhiên thoáng qua đó không thể che giấu hoàn toàn sự kiêu ngạo ẩn dưới hàng lông mày của họ.
Cho dù bộ vest trên người hai người đã bạc màu vì giặt nhiều lần, cúc áo cũng đã khâu đi khâu lại nhiều lần, nhưng vẫn sang trọng hơn mấy tên du khách vùng Đất Chết mặc đồ lông thú kia.
Tuy nhiên, Áo khoác xanh thì lại khác.
Những cư dân của khu bảo tôn sinh ra đã ngậm thìa vàng là một ngoại lệ.
Ngay cả những người dân sống trong Bức tường thành vĩ đại cũng phải thừa nhận rằng, những người Áo khoác xanh sống trong lồng sắt đó là những người thượng đẳng có thể ngang hàng với họ.
- Anh đã từng thấy bọn Áo khoác xanh xây nhà trên mặt đất chưa?. - Chưa từng thấy, nhưng việc bọn họ phép cho bọn du khách vùng Đất Chết sống trên đầu mình thì đúng là lạ thật.
Hai kỹ sư thì thầm với nhau vài câu.
Vì mỗi tháng được trả 1200 viên chip, lại được bao ăn ở, nên họ hạ giọng, chỉ nói đủ để hai người nghe thấy.
Không nên đắc tội người trả lương cho họ.
Bên kia, Tiền Lai đi đến trước mặt Lister, cung kính nói.
- Thưa ông chủ, tôi đã mang thứ ông cần đến rồi.
Hai kỹ sư, toàn bộ thiết bị cần thiết để sản xuất pin nhiên liệu hydro rắn, đã được mười con bò hai đầu kéo đến cổng Nam của căn cứ tiền đồn.
Mặc dù cách vận chuyển có hơi thô sơ, nhưng đây đã là lựa chọn tốt nhất. Tình hình trong thành phố tệ hơn nhiều so với vùng ngoại ô, mặt đường gồ ghề và hố sâu, thường xuyên tạo thành vách đá dựng đứng ở một số khu vực, cộng thêm một số cầu vượt và tàn tích công trình đổ sập, hầu hết các con đường được đánh dấu trên bản đồ đều không thể đi qua được.
Còn những con đường dễ đi hơn một chút thì xe bốn bánh khó có thể đi qua, không bằng những con vật chỉ cần mười cây số là ăn hết một bó cỏ.
Tuy nhiên, mặc dù đường sá khó khăn, nhưng khi họ quay về thì vận khí rất không tệ.
Trên đường đi, ngoài việc gặp hang của một con thú và vài con chim không rõ giống loài, về cơ bản họ không gặp phải tình huống nào khác, cũng không gặp phải bọn cướp đoạt.
Nhưng mặc dù vậy, tính cả ba ngày dừng chân, họ vẫn mất trọn một tuần.
Cách đó không xa, công nhân trong kho đã lên dỡ hàng.
- Làm tốt lắm.
Lister vỗ vai Tiền Lai, tặng anh tôi một ánh mắt khích lệ, rồi tiếp tục nói.
- Bây giờ tôi cần anh quay lại một chuyến nữa, mang một tấn lá tinh thần đến kho của chúng tôi ở thành Cự Thạch, sau đó đến quán rượu Thuyền Hải Tặc tìm ông chủ quán rượu ở đó, cậu có thể mặc cả với giá 60 viên chip một ký. Không cần phải khách sáo với ông tôi, chắc chắn ông tôi sẽ đồng ý với lô hàng này. Nếu ông ta không có hứng thú, cứ giữ đó cho đến khi tôi quay lại
- Ngoài ra, tôi cần 10 chiếc máy hơi nước 60 mã lực, nhớ lấy hàng từ người bạn cũ của tôi. Lượng hàng chúng ta đặt số lớn, lượng hàng tồn kho của họ cao, bạn biết cách mặc cả với anh ta thế nào rồi đấy. Cố gắng chuyển những món hàng này đến đây trong vòng một tuần, đừng để bạn của chúng tôi phải đợi quá lâu.
Một tấn lá tinh thần sao?
Mùa đông ư?
Trên mặt Tiền Lai hiện rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều, chỉ nghiêm túc gật đầu.
- Vâng, thưa ông chủ, còn gì dặn dò nữa không?
- Có,
Lister gật đầu, nhìn sang anh chàng trẻ tuổi bên cạnh, vỗ vai anh ta, cười nói.
- Người anh em, có một số cư dân của nơi trú ẩn sẽ đi cùng các cậu.
- Tôi tên là Thư Vũ.
Biểu cảm trên khuôn mặt của anh chàng trẻ tuổi trông có vẻ căng thẳng, không phải vì sợ hãi mà có vẻ như hơi cố quá sức.
Tiền Lai đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới một lần.
Ấn tượng đầu tiên là trẻ, ấn tượng thứ hai là điều kiện gia đình hẳn là khá giả, mặc dù có thể thấy cậu ta đã từng trải qua những khó khăn trong cuộc sống, nhưng khí chất vẫn khác hẳn so với những người dân vùng Đất Chết khác.
Nghe giọng điệu thì có vẻ như đến từ phía bắc của tỉnh Hà Cốc, hẳn là đã từng giao dịch với thương gia, chỉ là không thành thạo lắm.
Đoán được phần nào, Tiền Lai mỉm cười đưa tay phải ra, bắt tay cậu tôi.
- Tiền Lai.
- Chúng tôi hẳn sẽ hợp nhau lắm đây!...
Để mang đến cho người chơi trải nghiệm chơi game tốt hơn, cũng như để những người chơi đến bản đồ mới không phải như ruồi mất đầu, chạy lung tung trong nhà người khác, gây rắc rối, Sở Quang định lập một văn phòng đại diện tại thành Cự Thạch để tiếp đón những người chơi từ nơi trú ẩn đến đó.
Đồng thời thu thập thông tin vê thành Cự Thạch.
Thực ra ý tưởng ban đầu của hắn là lập một tòa đại sứ quán hoặc thứ gì đó tương tự, nhưng sau khi xem bài đăng của Phương Trường, hắn đã từ bỏ ý định này.
Một là không có ý nghĩa, hai là tự chuốc lấy phiền phức.
Thành chủ không quan tâm đến các vấn đề trong thành, tòa thị chính tự quản lại không có nhiều quyền hạn thực sự, thay vì nịnh nọt những kẻ chẳng ra gì để tiến hành các hoạt động ngoại giao khiến người ta khó hiểu, tốt hơn nên hối lộ một số người bản địa có quyền thế ở nơi đó.
Lời nói của họ chắc chắn còn có tác dụng hơn cả những ông lớn trong tòa thị chính, không ít ngành công nghiệp đều do những nhân vật lớn trong nội thành nắm giữ.
Anh chàng trẻ tuổi tên Thư Vũ này là người mà Sở Quang tuyển chọn từ bộ phận hậu cần.
Ban đầu, công việc của cậu ta là chịu trách nhiệm về vệ sinh của trang trại Trường Tồn, sau đó phụ trách xóa mù chữ cho những người lưu vong, dạy chữ và tính toán, cuối cùng trở về trang trại Trường Tồn để hỗ trợ kho hàng công bố các nhiệm vụ liên quan đến khu vực Du Mộc, được coi là một trong số ít những người có học thức trong số những người lưu vong, đồng thời cũng hiểu biết vê ngôn ngữ và cách hành xử của - người chơi.
Sau khi biết được từ Cửu Lê rằng gia đình của anh chàng trẻ tuổi này từng điều hành một trạm giao dịch ở phía bắc, Sở Quang đã suy nghĩ kỹ lưỡng và quyết định cử cạu ta làm công chức đầu tiên của Văn phòng đại diện số 404 tại thành Cự Thạch.
Mặc dù anh chàng trẻ tuổi này trông có vẻ căng thẳng, chưa thành thạo lắm trong công việc, nhưng Sở Quang cho rằng cậu ta đáng để bồi dưỡng.
Không ai sinh ra đã có thể hoàn thành tốt công việc của mình, vì lý lịch công việc trước đây của cậu ta khá đẹp, điêu đó chứng tỏ cậu ta vẫn có năng lực.
Mặc dù Lư Tạp nghi ngờ những người lưu vong đến từ phía bắc, cho rằng những người này không đáng tin cậy, nhưng Sở Quang lại không nghĩ vậy.
Đứng ở tầng 3 của viện dưỡng lão, nhìn ra cổng phía Nam, sau khi nghe lời khuyên của lão Lư Tạp, Sở Quang suy nghĩ một lúc, nói bằng giọng thoải mái.
- Họ là những người không có nhà, họ khao khát được công nhận hơn bất kỳ ai. Chúng ta cần phải chọn ra một số người có năng lực trong số họ, để họ thấy được tấm gương thăng tiến, như vậy không chỉ có thể khơi dậy nhiệt huyết làm việc của họ, mà còn có thể giành được lòng trung thành của họ.
- Tôi không nghi ngờ quyết định của ngài, đại nhân. Chỉ là ngay cả khi không xét đến thân phận của cậu ta, cậu ta cũng quá trẻ. Tôi lo rằng tâm trí của cậu ta không kiên định, thành Cự Thạch sẽ làm mất đi lòng trung thành của cậu ta.
Lão Lư Tạp thận trọng nói.
- Có lẽ ngài nên chọn một người điêm đạm hơn.
Nghe có vẻ như là một ý kiến hay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận