Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 107: Thị trấn Hồng Hà không sản xuất lương thực (1)

Chương 107: Thị trấn Hồng Hà không sản xuất lương thực (1)Chương 107: Thị trấn Hồng Hà không sản xuất lương thực (1)
Khiến cho Sở Quang không ngờ đến chính là trên lưng con trâu này vậy mà chở khá nhiều đồ tốt.
Ví dụ như 5 thanh "Rider" súng trường ổ quay ở trên cùng.
Món đồ này có đường kính 7mm, trong nòng súng chứa hai rãnh nòng đơn giản, có thể giữ cho độ phân tán đường đạn của viên đạn khi bắn ra về cơ bản ổn định trong vòng 50 mét.
Đặc biệt là cấu trúc đầu thu kiểu lò xo đơn giản này không chỉ bảo dưỡng vô cùng thuận tiện, mà trong chiến đấu cũng khá đáng tin, ngay cả khi xảy ra tình huống kẹt đạn hay những sự cố ngoài ý muốn khác cũng không cần lo lắng, chỉ cần gạt một cái nhẹ nhàng là có thể tiếp tục bắn.
Nó có thể sử dụng như súng lục đã tháo nòng, nhưng độ chính xác thì tùy duyên.
Đương nhiên, điều khiến Sở Quang hài lòng vẫn là tốc độ bắn của thứ này.
Tuy là thiết kế bán tự động, nhưng chỉ cần tốc độ bóp cò súng đủ nhanh, trong khoảng thời gian ngắn có thể bắn ra sáu phát đạn tạo nên hiệu quả trấn áp hoàn toàn không thành vấn đề!
Có thể nói là khá nhân tính hóa.
Ngay khi Sở Quang suy nghĩ có nên chọn súng trường này làm "bồi thường" hay không, thì tầm mắt anh bỗng nhiên dừng lại trên hai bao tải buộc ở bên sườn của con trâu hai đầu.
Mở ra nhìn, bên trong chứa đầy tiền xu.
Những tiền xu này có màu đồng thau, cũng có màu trắng bạc, không biết dùng nguyên liệu gì mà không hề rỉ sắt. Tiền xu màu đồng thau nhìn nhỏ hơn một chút, màu trắng bạc thì hơi lớn, các mệnh giá chia ra viết là 1 và 10, tương ứng với giá trị tiền tệ.
"Đồng tiền trước chiến tranh? Không đúng..."
Cầm một đồng tiền xu lên, Sở Quang lật ra mặt sau của nó, lập tức nhận ra dòng chữ nhỏ của người liên ở mặt trên ——
[Khu trò chơi điện tử Ngân Hà] Khá lắm.
Vậy mà là tiền trò chơi.
"Anh lấy mấy thứ này ở đâu?"
Ném tiền xu vào bao tải, Sở Quang đánh giá từ trên xuống dưới vị thương nhân họ Tôn này, nhìn biểu tình căng thẳng trên mặt của hắn hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Sở Quang, Tôn Thế Kỳ thành thật trả lời nói.
"Những đồng tiên xu này đều là tôi phát hiện ở tâng hâm của một nhà có máy chơi game, cảm thấy có lẽ có thể nấu ra chút đồng và sắt thép cho nên tôi thuận tay lấy đi."
Bình thường rất ít đội buôn dừng lại vơ vét, thông thường sẽ giao dịch với người nhặt mót địa phương, như vậy đối với hai bên đều có lợi, còn có thể tránh cho việc xung đột tiềm tàng.
Nhưng bất cứ chuyện gì cũng không hẳn giống nhau hết, giống như lính đánh thuê nghèo kiết xác ngẫu nhiên cũng sẽ đóng vai làm cướp khách mời vào nhà cướp của, những thương nhân trong túi thiếu tiền đương nhiên cũng sẽ mạo hiểm tự mình nhặt rác rưởi.
Ví dụ như vị thương nhân trước mắt này, rõ ràng làm nghề này không lâu lắm, có thể con trâu hai đầu ở phía sau được hắn dùng tiền mua cách đây không lâu.
"Ở đó còn không?" Sở Quang hỏi.
Tôn Thế Kỳ sửng sốt, theo bản năng gật đầu.
"Hình như còn có hai ngăn tủ... chắc cũng cỡ bốn đến năm cái bao tải như thế này."

"Rất tốt, tôi muốn tất cả."
Sở Quang bỏ hai cái bao tải trên lưng con trâu xuống, nhìn Tôn Thế Kỳ nói.
"Hai bao tải này cùng tiên xu bên trong coi như là anh bồi thường cho chúng tôi xong rồi. Lần sau đến đây nhớ mang hết những đồng tiền xu còn dư lại, tôi nghĩ... Mỗi 100kg tiền xu, tôi sẽ cho anh 4kg thịt sấy khô, như thế nào?"
100kg, cũng gần bằng một bao tải có thể chứa khoảng 3 vạn đến 4 vạn tiền xu.
Làm ăn phải chú ý khe nhỏ sông dài*, Sở Quang cũng không muốn "moi tiền" quá ác, cho nên chỉ chọn hai cái bao tải này, vừa lúc anh lấy thứ này cũng có chỗ hữu dụng.
(*khe nhỏ sông dài (#®zkk<3ầ):>
Hơn nữa...
Nếu định thả người này đi, Sở Quang không muốn biểu thị quá rõ ràng nhu cầu đối với vũ khí.
Hiển nhiên hắn không ngờ người trước mắt lại cảm thấy hứng thú với những thứ phế phẩm này, trên mặt Tôn Thế Kỳ đầy vẻ kinh hỉ, nhưng cũng không dám biểu lộ quá rõ ràng, vội vàng gật đầu nói.
"Không thành vấn đề! Chỉ cần ngài yêu cầu, lần sau tôi nhất định sẽ mang theo hết!"
Hắn mới không quan tâm người đàn ông trước mắt này lấy những đồng tiền xu làm cái gì. Có lẽ là do cảm xúc? Có lẽ là có lý do khác? Những thứ như que kem cũ (?) vốn không dễ suy nghĩ.
Những đồng tiền xu này hắn vốn định kéo dài tới thành Cự Thạch để làm đồng và thép rồi bán, thật ra cũng không bán được bao nhiêu tiền.
Nếu có thể sử dụng chúng nó để mở ra một khu thị trường với chỗ tránh nạn, khoản mua bán này nghĩ như thế nào cũng không lỗI
Hơn nữa sớm giảm bớt một ít sức mặng với hắn mà nói con đường tiếp theo cũng đi dễ hơn một tí.
Ngoại trừ hai bao tải tiền xu kia ra, năm khẩu súng trường ổ quay lúc trước Sở Quang nhìn trúng cũng giữ lại, hơn nữa còn mua 200 viên đạn 7mm mà hắn mang theo.
Với tư cách trao đổi, anh đưa cho vị thương nhân đường xa mà đến này tổng cộng 50 kg thịt muối cùng 10 kg cá xông khói.
Tuy lần đầu tiếp xúc hai bên đã xảy ra rất nhiều hiểu lầm, nhưng nói tóm lại kết quả vẫn khiến hai bên đều rất hài lòng.
Sở Quang được đồ vật mà anh muốn, mà vị thương nhân họ Tôn này cũng được quyền giao dịch và lương thực mà hắn cần. Người sống sót sinh hoạt ở thành phố Thanh Tuyền rất khó tưởng tượng được tình huống của Thị trấn sông Hồng bên kia, tuy hai bên cách nhau không đến một trăm km, nhưng hoàn cảnh sinh thái nơi đó lại có một diện mạo hoàn toàn khác biệt.
Căn cứ theo cách nói của vị thương nhân họ Tôn này, ở đó có một cơ sở công nghiệp hoá chất cùng một bãi chôn rác có quy mô rất lớn.
Bởi vì sau khi chiến tranh những cơ sở này đều không có người giữ gìn, hàng tồn kho bị rò rỉ, thế cho nên đất ở chỗ đó ô nhiễm nghiêm trọng, hàm lượng kim loại nặng đặc biệt vượt chỉ tiêu, diện tích lớn sa mạc hóa cần cỗi, cho dù đến bây giờ cũng chưa được phục hồi hoàn toàn bởi tự nhiên.
Không chỉ như vậy, bởi vì hệ thống sinh thái yếu ớt, các loài dị chủng ở đó cũng chủ yếu lấy sinh vật ăn thịt động vật chết cùng động vật chân đốt làm chủ.
Mà loại tình huống cực đoan này dẫn tới những người sống sót ở đó gần như không thể sử dụng đất để canh tác, cũng rất khó thông qua việc săn thú để duy trì cuộc sống.
Nhưng điều thú vị chính là bãi rác trước khi chiến tranh đã từng bị dân bản xử kháng nghị không chỉ một lần, ở hai thế kỷ sau khi chiến tranh hạt nhân kết thúc lại trở thành nơi nhiều của cải nhất của những người sống sót.
Nơi đó chôn gần nửa thế kỷ rác, hơn nữa một phần lớn cũng chưa kịp xử lý phân huỷ sinh học.
Ở kỷ nguyên đất hoang hiện giờ, rác được chôn ở nơi đó đã tạo thành một loại ý nghĩa " hầm mỏ phi thiên nhiên" khác, hơn nữa thúc đẩy khai thác mỏ ở đó, nghề khảo cổ cùng với buôn bán cũng phát triển mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận