Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 449: Chiến thuật của phân viện học viện và người chơi (3)

Chương 449: Chiến thuật của phân viện học viện và người chơi (3)Chương 449: Chiến thuật của phân viện học viện và người chơi (3)
Di chỉ nhà kính là bản đồ được công nhận là béo nhất hiện nay, đặc biệt là sau khi vấn đề dệt may của tơ ma quỷ được giải quyết, lợi nhuận của một tầng ít hơn cũng phải hơn một ngàn. Con chó Phương Trường kia quá không phúc hậu, từ tâng B2 đã không tiết lộ thu nhập nữa, đó là hành vi của em trai.
Thu nhập loại vật này có cái gì để giữ bí mật.
Hào phóng thông báo để cho mọi người xem bàn tán không tốt hơn.
Không nhìn xem sao biết có màn đen hay không, chẳng may sau lưng này có giao dịch ẩn nào không thể nói cho người khác biết thì sao?
- Hắc hắc, cũng được cũng được.
Dạ Thập vừa định giả vờ trang bách, tuy nhiên bỗng nhiên nghĩ đến Phương Trường bọn họ buổi sáng mới dặn dò mình quản chặt miệng, vì thế ho khan một tiếng, lời đến bên miệng lại sửa đổi.
- Thật ra, cũng không có khoa trương như anh nghĩ. Trang bị hao tổn, tiếp tế tiêu hao, tính toán thượng vàng hạ cám, sẽ không kiếm được tiền gì nhiều. Hơn nữa phá bản đồ càng xuống càng khó đánh, lợi nhuận còn phải chia cho bốn người. Ài, vẫn còn quá nghèo.
Lần này đến lượt Muỗi liếc mắt.
- Cậu có thể nói một câu thật lòng hay không, rốt cuộc kiếm được bao nhiêu.
- Thật không có bao nhiêu.
- KhanhI
Trận chiến cách đó không xa đã kết thúc.
Một đợt quái thanh toán xong, người chơi nhao nhao bắt đầu quét dọn chiến trường, kiểm kê chiến tích của mình.
Mà lão ca Chuột Đồng lúc trước cùng người mới sóng vai chiến đấu, lại căn cứ vào kết quả thống kê của bọn họ, đối chiếu và trả thù lao xứng đáng cho bọn họ.
Trên chiến trường một mảnh náo nhiệt, mọi người cười nói vui vẻ, hoàn toàn nhìn không ra vừa rồi xảy ra một hồi chiến đấu tàn khốc. - Nhiệm vụ này cũng quá đơn giản, tôi đặc biệt một mình đã chém mười một con.
- Trâu bò! Tôi tám con, haha! Những cái đầu bị rìu bổ ra kia đều là của tôi!
- 5 bạc đến tay! Ô ô ô, có thể xem Tiểu Ngư đếm tiền rồiI
- Chuột Đồng lão ca, lần sau lại có công việc tốt như vậy nhớ gọi tôi nha.
- Nhất định nhất định! Cảm ơn tất cả các bạn đã cổ vũ.
Chuột Đồng phát tiên, trên mặt nở nụ cười, trong lòng lại là nhỏ máu.
Vừa rồi hắn đếm, trên mặt đất tổng cộng có 136 con gặm nhấm, trừ bỏ thùng thuốc súng tại chỗ nổ chết có 20 con, cùng hắn giết chết 15 con. Nhóm người chơi mới giải quyết 101, theo giá 5 đồng, hắn phải trả cho bọn họ 50,5 bạc.
Chó chết.
Lần chi này cũng sắp đuổi kịp một cây hỏa tiễn Thiết Quyền rồi.
Chuột Đồng thật lòng cảm thấy, mình và Muỗi lão huynh, tựa như quản đốc làm việc thuê cho quản lý đại nhân, hơn nữa còn là 'tạm ứng 0 đồng, lấy vốn làm việc' nữa. Nếu như trong vòng hai ngày không thể hoàn thành nhiệm vụ này, hắn chỉ sợ sẽ bị kéo đến phá sản.
- Các huynh đệ bày mưu tính kế sau màn, cầu xin mấy người anh em, mau mở phiên bản mới đi.
Nhìn những người mới nhận được thù lao, vui vẻ, vẻ mặt Chuột Đồng tràn đầy ưu thương.
Nếu không mở phiên bản mới, chờ đẳng cấp những đám rau hẹ này tăng lên, đến lúc đó chi phí nhân công sẽ càng đắt hơn.
Đúng lúc này, tiểu người chơi hệ nhanh nhẹn lúc trước kéo quái, rốt cục đếm xong thi thể trên mặt đất, chạy đến bên cạnh Muỗi.
- Tôi vừa kéo 136 con gặm nhấm, anh phải cho tôi 13 bạc và 6 đồng.
Trên mặt Muỗi mang theo nỗi buồn giống như lão huynh Chuột Đồng, tuy nhiên vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười hiền lành từ trên mặt.
- Không thành vấn đề, có thể làm tròn hay không? Tôi chỉ có bạc thôi.
- Anh muốn cho tôi 202 Dạ Thập không nhịn được cười ra tiếng, lông mày Muỗi hung hăng nhảy lên một cái, từ trong túi lấy ra mấy tiền xu, nhét vào trong tay người chơi mới kia.
Người chơi mới nhận lấy đồng xu đếm, vẻ mặt kinh ngạc.
- 13 bạc 6 đồng vừa đủ... Phải không? Anh không phải vừa mới nói không có đồng sao?
Muỗi:
- Đột nhiên mới nhớ là có.
Người chơi mới: -...
Dạ Thập cười hì hì vỗ vỗ bả vai người mới kia, cười nói:
- Tiểu tử, không tệ không tệ, ID của cậu gọi là gì, lần sau cùng nhau tổ đội.
Ai ngờ người chơi mới kia cũng không cảm kích, liếc hắn một cái nói:
- Cậu gọi ai là tiểu tử đây, lão tử đã ba mươi rồi, cậu bao nhiêu tuổi.
Vẻ mặt Dạ Thập nhất thời trở nên xấu hổ, thu tay trở về.
- Phốc ha ha ha.
Mắt thấy tên này bị quê, Muỗi cười ra tiếng heo kêu, cợt nhả vỗ vai Dạ Thập, nhíu mày về phía người chơi mới.
- Cậu ta à, đúng là một tiểu lão đệ, tôi nhớ cậu ta vừa vô đại học.
Dạ Thập Tăng đỏ mặt tranh luận:
- Cút đi! Lão tử đã đến năm thứ hai rồi.
Người chơi mới bổ thêm một cậu:
- Còn không phải là một lão đệ.
Muỗi cười hắc hắc nói:
- Anh bạn, anh nói chuyện rất thú vị, rốt cuộc ID của anh là gì?
- Trương Hải.
- Ách, không phải, tôi hỏi tên trong trò chơi của anh, anh báo tên thật để làm gì.
- Gọi là Trương Hải luôn, tôi đi không đổi tên, ngồi không thay họ, chơi game đều là tên này. Trương Hải trừng mắt nói.
Dạ Thập:
- Vậy nếu bị cướp tên thì sao?
Trương Hải thản nhiên trả lời:
- Không có việc gì, tôi còn có Trương Hải 001, Trương Hải 111, Trương Hải 000.
Dạ Thập: - Phốc.
Muỗi cười to một hồi, bụng đều cười đến đau, ho khan nói:
- Ca, coi như anh có phong cách... Vì sao không chọn hệ lực lượng hoặc thể chất chơi, sao lại chọn một người nhanh nhẹn.
Trương Hải mặt mày hớn hở nói:
- Cậu không hiểu rồi, võ công thiên hạ, duy khoái bất phá (chỉ có nhanh là không thể phá). Nhanh, là mạnh mẽ, tôi chính là nhanh.
Muỗi:
- Hahahaha rất tốt.
- Chờ một chút.
Dạ Thập bỗng nhiên nhướng mày, cảnh giác nhìn xung quanh.
- Tôi luôn cảm giác có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm chúng ta.
- Không có việc gì không có việc gì, không mất mặt.
Muỗi cười vỗ vỗ bả vai hắn nói.
- Lát nữa kết thúc công việc, đi ăn chút gì không?
Ánh mắt Trương Hải sáng ngời nói:
- Đi quầy hàng của tôi ăn đi, tôi kéo mì ramen cho các cậu, chính tông đây.
Ảo giác à?
Cái loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này dần dần phai nhạt, Dạ Thập hồ nghi dời tâm mắt từ đường phố xa xa. Trong khi đó, trên các tòa nhà cao cách đó vài trăm mét.
Một gã lính đánh thuê ôm súng trường bắn tỉa, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, sau lưng gắt gao dán vào vách tường.
Vừa rồi hắn chỉ muốn dùng kính ngắm quan sát một chút, nhìn xem trên đường đó là tình huống gì, nhưng không đợi hắn thấy rõ ràng đối diện có mấy người, một người trong đó bỗng nhiên cảnh giác nhìn xung quanh, ngay sau đó nhìn lại hướng hắn bên này.
Có phải là trùng hợp ngẫu nhiên không?
Nhưng điều này cũng quá trùng hợp ngẫu nhiên đi.
Lúc này, trong kênh truyền thông truyền đến âm thanh của đội trưởng.
- Carl, cậu nhìn thấy gì?
- Rất nhiều người.
- Bao nhiêu?
- Tôi không thấy rõ... Cho tôi thêm thời gian.
Nuốt nước bọt, tên lính đánh thuê tên Carl kia bày ra vẻ mặt khẩn trương tiếp tục nói.
- Những người đó... Không phải là người thức tỉnh đó chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận