Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 480: Khách không mời mà đến

Chương 480: Khách không mời mà đếnChương 480: Khách không mời mà đến
Thật không may, Ngọn Duốc đã không giữ lời hứa của họ, họ đã chặn cánh cửa nơi trú ẩn và buộc Savin Villad phải giao cho họ các hộp đen còn lại.
Do thiếu nhiên liệu, hệ thống tuần hoàn đầy đủ không thể được duy trì và những người còn lại phải vào phòng trú ẩn khẩn cấp.
Có hai mươi khoang ngủ đông được lưu trữ ở đó.
Để nhường cơ hội cho những người khác, người quản lý Severin Villard đã chọn ở lại một mình.
Nghe xong tất cả chuyện xưa, Sở Quang nhịn không được hỏi.
- Saving Villad... Chính xác thì sống bao nhiêu tuổi?
Hera vẻ mặt mờ mịt, lắc đầu nói.
- Tôi không biết, từ trước khi tôi ngủ đông, thì anh ấy vẫn còn sống.
Được rồi.
Sở Quang buông tha vấn đề này.
- Nhưng những người khác vẫn chết.
Hera gật đầu.
- Vâng, tổ tiên của chúng ta, chủ yếu là những người khó chịu với kỹ thuật ngủ đông. Trong thực tế, theo nghĩa nghiêm ngặt, tôi cũng vậy, nhưng tôi không giống như họ.
Nói xong, Hera đưa cánh tay của mình ra trước mặt Sở Quang.
Ở chỗ mạch của cô, có thể thấy một dấu vết màu bạc.
Sở Quang nhíu mày.
- Cơ thể nhân tạo được cải tạo?
- Đúng vậy, bởi vì khiếm khuyết DNA, mức độ cải tạo cơ thể nhân tạo của tôi đạt tới 79%, về cơ bản anh có thể gọi tên khí quan, tôi đều đổi thành khí quan phỏng sinh học. Tôi nghĩ... Đó có thể là lý do tại sao tôi sống sót.
Sở Quang nhịn không được hỏi. - Cô làm ra các cơ quan bionic (phỏng sinh học) như thế nào?
Hera giải thích.
- Hộp đen, sản phẩm của kế hoạch Phương Chu, đó là một thứ rất thần kỳ, chỉ cần đưa vào mấy nguyên liệu cơ bản, là có thể có được sản phẩm đặt trước. Hộp đen của chúng tôi chủ yếu là sản xuất các cơ quan bionic, nhưng về cơ bản tất cả chúng đều bị cướp bởi những người của Ngọn Duốc trong cuộc nổi loạn đó.
Nghe được bị cướp đi, trong lòng Sở Quang đau đớn một trận.
Đó là tất cả những gì đã xảy ra ở hai mươi năm trước.
Cho dù có thể tìm được, còn có thể dùng hay không cũng khó nói.
- Vậy cô kế tiếp có tính toán gì không?
Hera vẻ mặt mờ mịt, lắc đầu.
- Tôi không biết, nhưng người quản lý đã giải thích cho chúng tôi rằng nếu ai đó sống sót, hãy tìm nơi trú ẩn khác và kể câu chuyện của chúng tôi cho họ biết. Đúng rồi, trong văn phòng quản lý có một kiện áo giáp động lực, anh ấy còn nói cái kia có thể giúp chúng ta
- Tôi đã tái chế nó, bao gồm cả VM của mình.
Nhìn cô gái nhỏ bé mê mang trước mắt, Sở Quang tiếp tục nói.
- Nếu cô không có nơi nào để đi, hãy tham gia với chúng tôi, chúng tôi cần một chuyên gia tỉnh thông sinh học.
Hera hơi sửng sốt, nhẹ nhàng gật đầu.
- Tôi không có ý kiến, tuy rằng nghiên cứu của tôi không nhất định có thể giúp được các anh...
Nói tới đây, cô bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, biểu tình trở nên có chút ngượng ngùng.
- Đúng rồi, có một chuyện, không biết có thể nhờ ngài một chút hay không?
Sở Quang vui vẻ giúp đỡ người khác, cười nói.
- Nói đi, chuyện gì? Hera có chút ngại ngùng cười cười, lễ phép nói.
- Cái kia... Cho tôi mượn ADN được không? Tôi muốn nghiên cứu nó.
Sở Quang: - ???
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến bước chân vội vã, ngay sau đó vang lên tiếng gõ cửa.
- Mời vào.
Cánh cửa mở ra.
Đội phó đội cảnh vệ Liễu Đinh bước nhanh vào phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Quản lý đại nhân, phía nam có một chiếc máy bay đang lao tới.
Máy bay?
Sở Quang hơi sửng sốt, trong ánh mắt nháy mắt nghiêm túc, mạnh mẽ đứng lên trên ghế.
- Cậu dẫn vài người đi qua, tôi sẽ đến ngay. ...
Ở phía nam công viên đất ngập nước Lăng hồ, một chiếc máy bay phun vòng lửa màu xanh nhạt đang bay trên bầu trời của khu vực bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía bắc.
Sớm chú ý tình hình trên bâu trời.
Phó đội trưởng đội bảo vệ Liễu Đinh mặc bộ ngoại cốt, mang theo năm người chơi được trang bị vũ khí hạng nặng, từ cổng phía nam của công viên nghênh đón.
Ngoài năm người chơi này, còn có hơn mười người chơi khác được một lính canh khác mang theo, mai phục trong rừng cách cổng phía nam của công viên đất ngập nước không xa.
Một khi gặp phải bất trắc, hai bên sẽ phối hợp với nhau, đồng thời trút xuống hỏa lực từ xa, cự ly gần. Nhiều súng như vậy, áp chế một chiếc máy bay đã hạ cánh là quá đủ.
Chẳng qua, đối phương tựa hồ cũng không có ý định đánh nhau?
Sau khi máy bay dừng lại, tổng cộng ba người nhảy xuống.
Hai người trong đó mặc bộ ngoại cốt, trong tay cầm súng trường tấn công X-2 Hùng Phong, nhìn bộ dáng hẳn là hộ vệ vũ trang hoặc vệ sĩ. Người đứng ở giữa không mang theo vũ khí, chỉ mặc một chiếc áo khoác da màu nâu trắng, giơ hai tay lên ý bảo mình không có ác ý, tươi cười đi về phía cảnh vệ và người chơi.
- Đừng khẩn trương, tôi chỉ là một người truyền tin, tôi muốn gặp lãnh chủ các an một chút. Hay là, anh ta có xưng hô khác?
- Anh có thể gọi ngài ấy là quản lý đại nhân.
Trong tay ôm một khẩu súng trường tấn công 'Liêm đao, ánh mắt Liễu Đinh hơi nheo lại, đồng thời nhìn chằm chằm người đàn ông kia, liếc mắt nhìn hai gã bảo tiêu cảnh giới đứng bên cạnh người nọ.
- Nói ra ý đồ của mấy người.
- Tôi nói rồi, tôi tới mang theo lời nhắn. Mà, súng các anh trông rất tốt, mua nó ở đâu?
Mắt thấy sắc mặt người mặc ngoại cốt này càng ngày càng khó coi, người đàn ông tự xưng là người đưa tin kia rốt cục thu liễm biểu tình không đứng đắn, ho khan một tiếng nói.
- Được rồi, không đùa nữa, ông chủ của tôi muốn mua một thứ từ trong tay của mấy người... Nó có lẽ cao như đầu gối của tôi, là một cái hộp, màu đen, trước đó được đặt trong văn phòng quản lý nơi trú ẩn 117. Nếu các anh đồng ý, ông chủ của tôi sẵn sàng trả 50. 000 thẻ bạc...
Lời còn chưa dứt, âm thanh phát ra từ loa xuyên thấu qua, đã xa xa truyền đến.
- Trước khi tôi thay đổi ý định của mình, mấy người đến từ đâu thì tốt nhất trở về nơi đó đi.
Sở Quang mặc áo giáp động lực, trên vai mang theo một khẩu súng trường Gauss, từ cửa nam của công viên đất ngập nước Lăng Hồ đi ra.
Nhìn thấy thân áo giáp màu lam đậm của hắn, người đưa tin kia ngược lại không có bất kỳ khẩn trương cùng ngoài ý muốn nào, ngược lại hai gã bảo tiêu bên cạnh hắn, không hẹn mà cùng lộ ra biểu tình khẩn trương, nghiêm trận chờ đợi.
Súng trường Gauss.
Với sức xuyên thấu của thứ này, chỉ cần đánh chuẩn vị trí, bắn hạ máy bay cũng là chuyện bình thường.
Mà bộ thiết giáp động lực trên người đối phương lại càng không cần phải nói, đạn súng bình thường hay vũ khí lạnh có sức sát thương cao nhất đánh vào giáp ngực của người ta cũng giống như gãi ngứa.
- Năm vạn thẻ bạc đã không ít. Được rồi, tôi sẽ đi. Các bạn, rút lui thôi, chúng ta đi không công lần này rồi.
Người đàn ông tự xưng là người đưa tin vốn còn muốn cố gắng cuối cùng, nhưng tựa hồ nhận ra khí tức nguy hiểm từ trên người Sở Quang, lập tức buông tha tính toán này.
Sở Quang không có ngăn cản hắn.
Bởi vì trực giác nói cho Sở Quang biết, chiếc máy bay này hẳn là người này —— hoặc là nói ông chủ sau lưng người này thuê, nếu thật sự bắn hạ sẽ rất phiền toái.
Thành Cự Thạch bên cạnh vành đai số 3 tạm thời còn chưa để hắn vào mắt, có lẽ trong mắt những người đó, thế lực của mấy trăm ngàn người sống sót tuy nhiên chỉ là nhỏ nhặt, muốn công nghiệp không công nghiệp, muốn thương nghiệp không có thương nghiệp, tựa như một tảng đá thối ven đường, không khác gì Huyết Thủ thị tộc trước đây ở ngoại ô phía bắc.
Hàng xóm không có hứng thú đối với mình, Sở Quang tự nhiên cũng không tính toán chủ động trêu chọc những người đó.
Vị trí nơi trú ẩn số 404 rất lúng túng, kẹt ở vùng ngoại ô phía bắc thành phố Thanh Tuyền, gần đường cao tốc, không gian phát triển vốn rất nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận