Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 476: Bây giờ là năm nào? (2)

Chương 476: Bây giờ là năm nào? (2)Chương 476: Bây giờ là năm nào? (2)
- Xoẹt... Nhất định phải nói là cũng không phải hoàn toàn không sợ, cho dù mô hình này làm cũng rất chân thực, nhưng đây là trò chơi đúng không?
- Đúng, đây chỉ là trò chơi...
Nha Nha nha đương nhiên tiếp tục nói.
- Hơn nữa đã chết có cái gì phải sợ, cũng không phải quái vật biết động. Dù sao cũng tốt hơn rất nhiều so với đám đĩa nước biến dị sềnh sệch kia.
Đằng Đẳng: -...
Hoàn toàn không thể hiểu được.
Cô không cảm thấy chỗ nào tốt cả.
Đang nói chuyện, Nha Nha đã đi đến bên cạnh một khoang ngủ đông khác.
Miệng cô vừa lẩm bẩm cái gì đó, vừa dùng ánh sáng của VMI chiếu xuống sàn nhà, theo một dấu vết nào đó mà mình không thể nhìn thấy.
Bỗng nhiên, cô giống như tìm được thứ gì đó, vui mừng bước nhanh đến bên cạnh một khoang ngủ đông.
- Đằng Đằng! Theo tôi! Lối này!
Đằng Đằng cảnh giác nói.
- Tôi không dii đâu, cô trước tiên nói cho tôi biết có những gì ở đó đã.
- Yên tâm đi, không phải thi thể! Người bên trong dường như vẫn còn sống.
2E,
Nghe được có người sống, Đằng Đằng vội vàng chạy tới.
Cũng vào lúc này, hai tay Nha Nha mò mẫm trên khoang ngủ đông một trận, giống như chạm vào công tắc gì đó.
Chỉ nghe một trận âm thanh rắc rắc, khí lạnh từ khe hở giữa nắp khoang ngủ đông và khoang thuyền lộ ra, tiếp theo nắp khoang ngưng tụ đầy sương lạnh chậm rãi mở ra.
Đằng Đằng chú ý tới, trong khoang thuyền giống như quan tài băng, có một tiểu tỷ tỷ mặc áo khoác màu lam.
Tuổi tác của cô nhìn không lớn, ước chừng hai mươi, đường cong mảnh khảnh nhu hòa, vóc người như mình và Nha Nha. Hơn nữa, chỗ bắt mắt nhất là mái tóc dài màu trắng bạc - cùng với đôi mắt màu xanh.
Khi cánh cửa mở ra, người này thức dậy từ giấc ngủ sâu.
Chẳng qua, tựa hồ bởi vì vừa tỉnh ngủ, biểu tình của cô có chút ngốc trệ, cách thật lâu, mới vẻ mặt mờ mịt nhìn thoáng qua xung quanh.
Tầm mắt dừng trên người Nha Nha cách cô gần nhất, cô gái nằm trong khoang thuyền dùng âm thanh khàn khàn mở miệng nói.
- Bây giờ là... Năm nào?
Đằng Đằng và Nha Nha nhìn nhau một cái.
- Cô ấy nói gì?
- Hình như nói một câu 'Hiện tại?
Thỉnh thoảng cũng có du mục đến quầy hàng của cô để mua nấm, Nha Nha đã học được một vài cụm từ, nhưng ngữ pháp không biết gì cả.
Đằng Đằng trong lòng khẽ động, vội vàng tiến lại gân, dùng ngón tay khoa tay múa chân ba con số.
- 211?
Vẻ mặt cô gái mờ mịt, nhưng lại giống như hiểu, trong mắt hiện lên một tia thoải mái.
- 211 năm kỷ nguyên Đất Chết?
Một giấc ngủ này ngủ hơn hai mươi năm...
Nó thực sự là đủ lâu.
Nhìn chằm chằm vào Nha Nha trong chốc lát, ánh mắt của cô bỗng nhiên sáng lên, cố sức nâng cánh tay suy yếu lên, nắm lấy tay phải của cô.
- DNA... Cho tôi mượn ít được không? Tôi muốn nghiên cứu nó.
Vẻ mặt Nha Nha ngây thơ.
À, cái này... Cô ta đang nói lời cảm ơn đến mình à?
- .. Không cần cảm ơn?
Tựa hồ ý thức được sự đường đột của mình từ trong biểu tình bối rối của Nha Nha, cô gái ngượng ngùng thu tay trở về, nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói.
- Xin lỗi... Bệnh nghề nghiệp tái phát.
Đằng Đằng cùng Nha Nha Nha nhìn nhau, nhỏ giọng trao đổi.
- Làm sao bây giờ?
- Hình như kích hoạt nhiệm vụ ẩn.
- Nhưng không có phụ đề... Cô có hiểu cô ấy đang nói gì không?
- Hoàn toàn nghe không hiểu.
- Vậy nếu không... Đưa cô ấy đến bảo vệ trước.
Hai người đã đạt được sự đồng thuận.
- Cũng chỉ có thể như vậy. ....
Trên con đường đến trang trại Trường Tồn.
Vanus ngồi phía sau xe tải, vai xóc nảy với chiếc xe tải. Liếc nhìn con đường ngoài xe tải, anh nói chuyện với người bảo vệ trẻ đang ngồi bên cạnh.
- Các cậu đều dọn sạch chướng ngại trên mặt đường?
- Đúng vậy.
Tuy rằng không muốn phản ứng với tù binh này, nhưng Lữ Bắc nghĩ đến quản lý phân phó mình, vẫn dùng ngữ khí không kiên nhãn trả lời một câu.
Vanus nhịn không được khen.
- Sự lựa chọn khôn ngoan... Rất ít người sống sót tụ tập ở nơi này, sẽ tốn sức đi xây dựng những con đường kia, nhưng bọn họ cũng không biết, đây mới là tài phú lớn nhất mà xã hội trước chiến tranh lưu lại cho bọn họ.
Mỗi khi quân đoàn chiếm lĩnh một khu vực, việc đầu tiên chính là sửa chữa đường cao tốc đến đó, nếu điều kiện cho phép, còn có thể xây một tuyến đường sắt. Mặc dù việc duy trì một tuyến đường giao thông ổn định trên Đất Chết là một điều cực kỳ khó khăn, nhưng chỉ có đảm bảo hậu cần thông suốt, mới có thể đảm bảo sức chiến đấu của bộ đội tiền tuyến.
Để đảm bảo hậu cần thông suốt, bọn họ thậm chí còn sắp xếp cho sĩ quan cấp dưới trẻ tuổi mang theo bộ binh hạng nhẹ clone, tuần tra dọc theo mạng lưới đường cao tốc của quân đoàn.
Đúng lúc này, Vanus thấy những người dọn dẹp đường xá chính là bộ hạ của mình, biểu tình nhất thời có chút xấu hổ, không nói gì nữa.
Điều đáng an ủi duy nhất là, bộ hạ của hắn tựa hồ khí sắc đều không tệ?
Ít nhất bọn họ đều mặc quần áo thật dày, xem ra cũng không bị ngược đãi tàn khốc, chỉ là thân thái có vẻ mê mang, chết lặng một chút.
Rất thưởng thức biểu tình của hắn, Lữ Bắc ha hả cười cười, không có lên tiếng.
Nói đùa.
Sự khôn ngoan của người quản lý cũng cần ngươi nói?
Tù nhân ngu ngốc.
Lộ trình 10 km không xa, hơn nữa là một con đường gần như thẳng tắp, ở giữa không có bao nhiêu chỗ cần giảm tốc độ, xe tải rất nhanh đến trạm.
Dùng súng chĩa vào lưng hắn, Lữ Bắc ra hiệu cho hắn từ trên xe đi xuống.
Vanus không nói gì, thời tiết quỷ quái này hắn căn bản không ngờ chuyện chạy trốn, rất thuận theo nhảy xuống xe tải.
Đi theo hắn từ trên xe xuống, Lữ Bắc cõng súng trường lên lưng, giẫm tuyết đi đến cửa nam của trang trại Trường Tồn, hướng cảnh vệ đang làm nhiệm vụ ở cửa hành lễ quân sự.
- Phụng mệnh quản lý đại nhân, tôi mang theo chiến phạm.
Người bảo vệ lớn tuổi nhìn anh ta gật đầu.
- Làm không tệ, quản lý đại nhân ở ngay giữa phòng, cậu mau đưa người qua đi.
- Vâng!
Lữ Bắc rất có tinh thần xoay người, hướng Vanus vẫy vẫy tay, ý bảo hắn lại đây. - Nghe này, bây giờ tôi mang an đến gặp người quản lý, anh tốt nhất nên chú ý đến lời nói và hành động của mình.
Vanus nhẹ nhàng nói.
- Cảm ơn tiên sinh, tôi biết làm sao.
Khoảng cách lần trước gặp mặt cũng có một đoạn thời gian, hắn cũng rất muốn gặp vị người đã từng đánh bại mình trên chiến trường.
Tuy rằng người đánh bại hắn trên chiến trường chính diện là Lư Dương kia, nhưng đối với gian thương dựa vào lực lượng trang bị mới miễn cưỡng đứng đối diện mình, trong lòng hắn cũng không có quá nhiều tôn kính.
Ngược lại là những người sống sót dũng mãnh không sợ chết xông về phía trận địa của hắn, để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc hơn.
Lúc trước ở trại tù binh, Vanus nghe thập phu trưởng dưới tay nói qua, những người sống sót trên chiến trường dũng mãnh cỡ nào.
Bọn họ linh hoạt như người bình thường, xen kế trước sau, nhưng so với bộ binh nhân bản càng thêm không sợ hy sinh, coi tử vong là thứ không ra gì.
Rốt cuộc là một lãnh tụ có mị lực nhân cách như thế nào, mới có thể làm cho sĩ tốt của hắn có tinh thân hy sinh cùng nhiệt tình cao thượng như vậy.
Trải qua khoảng thời gian lao động, cùng những công nhân nhà máy gạch kia trao đổi, Vanus ngược lại tìm được một ít đáp án, càng nhiều hoang mang cũng theo đó mà đến.
Trực giác nói với Vanus, có lẽ chỉ có người đó mới có thể giải đáp những nghỉ vấn trong lòng hắn.
Xuyên qua cổng thành, Vanus đi theo bước chân của người bảo vệ trẻ tuổi, nhanh chóng đi tới trước một căn phòng kết cấu bê tông.
Thông qua cửa sổ nửa kín, bạn có thể nhìn thấy ngọn lửa đang cháy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận