Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 437: Công việc của những người lưu vong (3)

Chương 437: Công việc của những người lưu vong (3)Chương 437: Công việc của những người lưu vong (3)
- Đây cũng là chuyện chúng tôi một mực điều tra, chiến tranh tựa hồ đột nhiên xảy ra, không có bất kỳ điềm báo nào.
Sở Quang:
- Không có người nào sống sót từ thời đại đó sao?
Ấn Phương:
- Có, hơn nữa không ít. Ở học viện, thậm chí có người đông lạnh ngủ đông từ thời đại đó đến bây giờ, nhưng bọn họ cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là không ngừng hỏi chúng tôi khi nào có thể về nhà... Chúng tôi phỏng đoán, hẳn là một bộ phận tin tức bị khống chế, hoặc là chính phủ cũng không ngờ chiến tranh sẽ thật sự bộc phát, nếu không số lượng nơi trú ẩn chỉ sợ sẽ cao hơn.
Sở Quang kỳ quái nhìn hắn một cái:
- Nghe có vẻ mâu thuẫn, cho dù kiểm soát thông tin, cũng không ai cảm thấy nghi hoặc gần vạn nơi trú ẩn này sao?
Ân Phương làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Ngài phải kết hợp với bối cảnh thời đại để hiểu, sau khi bước vào kỷ nguyên thịnh vượng, hành tinh này đã không nổ ra chiến tranh trong một thời gian dài, chúng ta hình dung các cuộc khủng hoảng bao gồm hoạt động của vết đen mặt trời vượt quá mong đợi, ảnh hưởng của sự phát triển mặt trăng đối với hiệu ứng thủy triều, cuộc khủng hoảng sinh thái gây ra bởi sự mở rộng quá mức của khu vực đô thị, và thậm chí là loại thứ bak tiếp xúc với các nền văn minh ngoài trái đất... Nhưng chỉ có không nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai, chúng ta sẽ không làm điều ngu ngốc trong một thời gian dài.
Dừng một chút, hắn tiếp tục.
- Hơn nữa, thông tin mà bộ não con người có thể xử lý mỗi ngày là có giới hạn. Khi ngài đang ở trong một thời đại bùng nổ thông tin, có mấy triệu, thậm chí hàng trăm triệu chuyện đáng chú ý hơn so với cái này, loại cảm giác này thật giống như...
- Thân ở trong một cái kén?
- Đúng vậy, chính là loại cảm giác này, xem ra ngài còn rất hiểu. Ân Phương ngoài ý muốn nhìn Sở Quang một cái.
- Lại nói tiếp, tôi vẫn muốn hỏi. Nơi trú ẩn của ngài thuộc loại nào? Đông lạnh ngủ đông? Hay là loại cộng đồng.
Ánh mắt Sở Quang có chút phiêu hốt, mơ hồ trả lời.
- Tôi cảm thấy có lẽ không phải, cậu không nên hiểu quá sâu về vấn đề này thì tốt hơn.
Thấy Sở Quang không định cùng mình thảo luận vấn đề này, Ân Phương bất đắc dĩ nhún nhún vai.
- Được rồi. Ngài tiếp tục bận rộn việc của mình đi, tôi trở về phòng nghỉ ngơi.
Đem lực chú ý một lần nữa đặt ở trên tài liệu, Sở Quang thuận miệng nói qua loa một câu.
- Đi đi, thay tôi đóng cửa lại.
Kéo dài âm điệu, Ân Phương học theo ngữ khí của những người khác ở đây nói.
- Tuân mệnh——
- Quản lý đại nhân đáng kính. ...
Sáng hôm sau.
Trang trại Trường Tồn.
Lão Lư Tạp sáng sớm đã đi tới doanh địa của lưu dân, tìm được người phụ trách nơi này Cửu Lê, nhìn hắn nói.
- Chúng ta cần 30 thanh niên có thể làm việc, chúng ta sẽ trả cho họ 2 bạc mỗi ngày, và ba bữa ăn một ngày.
Tuy rằng doanh trại lưu dân cũng có thức ăn, nhưng loại cháo loãng này chỉ làm cho người ta không đói chết, sẽ không để cho bọn họ ăn ngon.
Ngày hôm qua người của trang trại từ chỗ bọn họ thuê một tên đồ tể, nghe nói chẳng những ở trong phòng có sưởi ấm, hơn nữa còn cho thịt ăn.
Loại ngày tháng thần tiên này, cho dù không có tiên lương bọn họ đều nguyện ý làm, huống chỉ trả lại 2 bạc.
Cửu Lê không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, vì có trách nhiệm với những người tin tưởng vào chính mình, hắn hỏi thêm một câu.
- Không thành vấn đề, xin hỏi cụ thể là công việc gì? Có yêu cầu cụ thể nào không?
Lão Lư Tạp nói.
- Không có yêu cầu gì, có khí lực, làm được công việc nặng nhọc là được. Đại nhân của chúng ta sẽ xây dựng một nhà máy xi măng ở phía nam để sản xuất xi măng để xây dựng nhà cửa và xây dựng đường bộ. Ngoài ra, chúng ta cần một số nhân viên để làm sạch các chướng ngại vật dọc theo các con đường từ trang trại Trường Tồn đến công viên đất ngập nước và vận chuyển những thứ có thể tái chế đến các địa điểm được chỉ định để xử lý. Công việc cụ thể thì tôi sẽ sắp xếp cho họ, điều này không cần phải là việc cậu cần lo lắng.
Nghe được công việc không nguy hiểm gì, Cửu Lê thở phào nhẹ nhõm nói.
- Cho tôi mười phút, tôi sẽ tìm người mà ông muốn.
Lão Lư Tạp gật đầu nói.
- Ừm, khi nào đầy đủ, cậu đưa họ đến cửa đông để tập hợp, tôi sẽ chờ cậu ở đó.
Sau khi nhận được nhiệm vụ, Cửu Lê không kéo dài, rất nhanh tìm em trai Cửu Tâm của mình, bảo hắn tuyển ra ba mươi thanh niên có năng lực làm việc nặng nhọc từ trong doanh địa, mang theo người đi cửa đông tập hợp.
Khi Cửu Tâm mang theo người đến cửa đông, đã có hơn hai mươi người tập kết ở nơi đó.
Nhìn thấy những người đó, trên mặt không ít lưu dân bao gồm cả Cửu Tầm đều lộ ra một tia tức giận cùng biểu tình sợ hãi.
- Là người của quân đoàn.
- Thật hay giả...
- Hoàn toàn không thể sai, cậu nhìn vào mũi của họ... Những người trong quân đoàn, ở giữa sống mũi có lồi lên một chút, những người này ít nhất là thập phu trưởng.
- Mấy người này...
Về phần đám tù binh quân đoàn kia, đối với thái độ thù địch cùng e ngại của lưu dân, lại cảm thấy không giải thích được, trên mặt không hẹn mà cùng đều là biểu tình không hiểu ra Sao.
Họ chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy những người này.
Sao lại cảm thấy như thù giết cha vậy?
Chú ý tới sự xôn xao của đám lưu dân, Cờ Lê đi tới trước mặt mọi người, nâng cao âm lượng nói.
- Trên địa bàn của chúng tôi, chỉ cần lao động là có thể được tôn trọng, bất kể thân phận của các bạn là người tự do hay là tù nhân chiến tranh. Vô luận trước đây các bạn có hận thù gì, ở chỗ chúng tôi thì phải tuân thủ quy củ của chúng tôi, vi phạm pháp luật của chúng tôi, mặc kệ hắn là ai, chúng tôi đều tuyệt đối không khoan nhượng.
Lưu dân im lặng.
Bọn họ đã nhìn ra, hai mươi thập phu trưởng của quân đoàn này đều là tù binh mà vị quản lý đại nhân kia bắt.
Có thể bắt hơn hai mươi thập phu trưởng của quân đoàn làm tù binh... Ít nhất cũng phải tiêu diệt ít nhất hai chi đại đội trăm người, thậm chí là một đội ngàn người.
Hơn nữa loại tiêu diệt này còn phải là thắng lợi áp đảo, triệt để tan rã ý chí chiến đấu của đối phương, để cho đối phương vứt bỏ vũ khí buông tha chống cự.
Nếu như chiến đấu ngang tài ngang sức, người của quân đoàn cũng không dễ dàng khuất phục như vậy.
Thế lực người sống sót nơi này, chỉ sợ còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ.
Cửu Tầm đứng trước đội ngũ lao động, giờ phút này trong lòng chỉ cảm thấy may mắn, may mắn đêm đó hai bên không có bộc phát xung đội.
Ngay cả quân đoàn cũng thua những người này.
Hắn thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng không tưởng tượng được, mình bên này có một chút phần thắng, hoặc là nói lý do gì để có thể thắng...
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận