Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 705: Con đường tương lai (1)

Chương 705: Con đường tương lai (1)Chương 705: Con đường tương lai (1)
- Tết là gì vậy?
- Không biết... Tôi cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
- Có lẽ là để ăn mừng chiến tranh với thủy triều vừa qua.
- Có thể. ...
Ngôi làng của bộ tộc Sương Mâu.
Trong nhà của tộc trưởng.
Những người đàn ông ngồi xếp bằng trước mặt tộc trưởng, họ nói chuyện rôm rả về lễ hội sắp tới, bàn xem có nên học theo những người áo xanh, dán giấy đỏ và giấy ghi chú trong làng không.
Nghe nói làm như vậy có thể mang lại sự thịnh vượng và may mắn.
Mặc dù không biết nguyên lý đằng sau đó, nhưng vì đó là kinh nghiệm của những người áo xanh, nên có lẽ cũng có cơ sở.
Xét cho cùng, họ đều rất thông minh.
Tộc trưởng Sương Mâu không nói gì, nhưng trong lòng đang nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị của tộc nhân.
Lễ hội là chuyện quan trọng hàng đầu trong bộ tộc, một lễ hội náo nhiệt thường là khởi đầu cho sự thịnh vượng, con trai cả của ông là Sương Lô đã tìm được người bạn đời của mình trong lễ hội năm mới, con trai thứ hai của ông là Sương Thạch năm nay vừa mới trưởng thành, cũng đến tuổi lập gia đình.
Nửa năm trước, để tránh cuộc chiến loạn ở phía bắc, họ đã di cư đến đây, họ đã mất quá nhiều thanh niên, bây giờ chính là lúc nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe.
Phù...
Tổ chức lễ hội sẽ tốn rất nhiều tiền.
Không giống như bộ tộc Thiết Phủ kinh doanh nhà máy dệt, những người hàng xóm của ông đến sớm, lại vừa đúng lúc con đường thương mại được khôi phục, nhờ vào việc kinh doanh dệt may mà kiếm được không ít tiền, nhà nào trong làng cũng xây nhà gạch. Trái lại, bên phía ông thì hầu hết đều là những ngôi nhà hỗn hợp giữa gạch và gỗ.
Sương Mâu cũng muốn đưa tộc nhân của mình trở nên giàu có, nhưng chỉ nghĩ thôi thì không có tác dụng, phải hành động.
Suy nghĩ một lúc, ông lên tiếng nói.
- Chuyện lễ hội lát nữa sẽ bàn tiếp, bây giờ có một chuyện quan trọng hơn đang chờ chúng ta quyết định.
Những người vây quanh tộc trưởng im lặng, chờ ông phát biểu.
Sương Mâu dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói.
- Vài ngày trước, quản lý đã triệu tập tôi đến để bàn bạc, ngài ấy định chia cho chúng tôi khoảng 1000 mẫu Đất Chết ở phía bắc nhà máy gạch.
- Tôi định mở một trang trại chăn nuôi.
Đây cũng là ý của ngài quản lý.
Săn bắn đã không còn đủ để đồng ý nhu cầu về thịt của người dân, đặc biệt là trứng và sữa, hai thứ này rất khó kiếm được bằng cách săn bắn.
Những cư dân của các khu trú ẩn có một sự cố chấp đáng kinh ngạc đối với đồ ăn.
Có lẽ cũng chính vì sự cố chấp này, mà họ mới có thể trong thời gian ngắn như vậy, giành được một vùng Đất Chết lớn ở phía bắc Lăng Hồ trước khi mùa xuân đến.
Nghe tộc trưởng nói vậy, nhiều người đều lộ vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.
Một nghìn mẫu đất!
Tương đương với một vùng đất dài một km, rộng sáu bảy trăm mét.
Mặc dù là Đất Chết chưa được khai khẩn, nhưng vùng đất này nằm gần Lăng hồ, có nguồn nước dồi dào. Hơn nữa, nó còn được trang trại Trường Tồn và khu trú ẩn bảo vệ, không phải lo lắng về sự xâm phạm của các loài dị chủng và kẻ cướp đoạt.
Loại chuyện may mắn từ trên trời rơi xuống này, nghe với họ chẳng khác gì nằm mơ.
- Ngài quản lý anh minh!
- Ngài ấy thực sự định chia vùng đất đó cho chúng ta sao?
- Có điều kiện gì không? Nếu là chuyện bán con cái thì tôi sẽ không đồng ý. Sự ngạc nhiên này quá đột ngột, đến nỗi không ai dám tin.
Sương Mâu rất hiểu sự ngạc nhiên của họ.
Bởi vì ban đầu ông cũng vậy.
- Không có điều kiện, đất đai được cho chúng ta thuê, đều được miễn tiền thuê trong hai năm, sau hai năm, miễn là chúng ta có thể đảm bảo trang trại chăn nuôi xuất chuồng trung bình 100 con bò mỗi tháng, thì có thể miễn tiền thuê đất năm đó. Nếu xuất chuồng hàng tháng đạt 200 con, ngài ấy còn hứa sẽ phân bổ cho chúng ta một trang trại chăn nuôi lớn hơn.
Theo cách nói của ngài quản lý, thì đây gọi là 'trợ cấp nông nghiệp'.
Tuy nhiên, để đổi lại, các sản phẩm nông nghiệp mà họ sản xuất không được bán cho thương nhân ngoài, nhiều nhất chỉ được giữ lại 20% sản phẩm để tiêu dùng tập thể của làng hoặc bán lẻ cho các chợ nơi gần đó, 80% còn lại đều phải theo giá thu mua do kho hàng quy định, sau khi trang trại Trường Tồn thẩm định thì sẽ thống nhất thu mua.
Còn về việc nuôi giống bò nào thì không bị hạn chế, dù sao thì cũng không ai biết có thể mua được loại nào.
Tuy nhiên, Sương Mâu nghe con gái mình là Sương Hà nói, ở tỉnh Cẩm Xuyên phía nam, có rất nhiều chủ trang trại nuôi bò, không chỉ có bò kéo hai đầu để chở hàng, mà còn có bò thịt xuất chuồng nhanh, bò sữa cho nhiều sữa.
Vừa hay gần đây, căn cứ tiên đồn dường như có ý định thành lập hội thương nhân, ông định thuê một đội thương nhân đến đó để thử vận may.
Ngoài bò ra, các loại gia súc khác như lợn, cừu, gà, vịt, ngỗng cũng có chính sách trợ cấp tương tự.
Một trưởng lão lớn tuổi hơn suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Nhưng chúng ta không mua nổi bò...
- Quản lý hào phóng đã đồng ý cho chúng ta vay năm mươi vạn bạc, để mua gia súc và thức ăn chăn nuôi.
- Năm mươi vạn?!
Vị trưởng lão kia lập tức kinh ngạc, không dám tin nhìn tộc trưởng. - Ngài quản lý... Ngài ấy... Thực sự đồng ý cho chúng ta vay nhiều như vậy?!
Bán hết họ cũng không đủ năm mươi vạn.
Mọi người đều thì thầm, với vẻ mặt không thể tin được.
Sương Mâu nghiêm túc gật đầu nói.
- Tôi tin rằng người quản lý không phải đang đùa với tôi. Ngài ấy là một người rất nghiêm túc. Tôi đã hỏi con gái tôi làm việc ở trạm buôn bán rằng bạn có thể mua một con bò từ các thương gia với giá khoảng 4. 000 bạc. Nếu mang một ít đặc sản nơi này có thể trực tiếp từ phía Nam mua, nghe nói có thể rẻ hơn, năm khẩu súng trường có thể đổi lấy một đầu từ nông dân ở đó.
Năm khẩu súng trường, ngay cả khi mua lẻ cũng chỉ tốn 1000 bạc, nghe nói mua số lượng lớn từ nhà máy còn được giảm giá chín phần.
Nhìn quanh mọi người, Sương Mâu nghiêm túc nói ra kế hoạch của mình.
- Mỗi nhà chúng ta đều cử người ra, trước tiên dựng trại chăn nuôi này lên. Tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với trang trại ở phía nam, xem có thể dùng vũ khí đổi lấy một, hai trăm con bò từ họ được không, nếu điều kiện cho phép, chúng ta còn có thể nuôi thêm cừu và lợn nữa.
- Có bò có cừu, năm sau cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều.
Nghe tộc trưởng nói vậy, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ phấn khích và khao khát.
Họ đã có được nơi ở ổn định, có thể dùng sức lao động đổi lấy thức ăn từ lãnh chúa nơi đây. Nhưng nếu có thể, tất nhiên họ cũng muốn trở nên giàu có như ngôi làng bên cạnh, được sống trong những ngôi nhà xây toàn bằng gạch.
Tuy nhiên, khi tất cả mọi người đều lạc quan, cũng có người bày tỏ sự lo lắng.
- Năm mươi vạn bạc thì quá nhiều... Nếu không trả được, tôi sợ quản lý sẽ trút giận lên chúng ta.
- Đúng vậy... Cho dù quản lý không trách phạt chúng ta, thì cũng sẽ đuổi chúng ta khỏi đây mất.
Một thanh niên khỏe mạnh cày cuốc cả tháng cũng chỉ kiếm được ba, bốn trăm bạc, không ăn không uống làm cả năm cũng chỉ được khoảng năm nghìn.
Năm mươi vạn bạc. Đối với họ mà nói thì đó là một con số khổng lồ.
Có lẽ đối với quản lý đại nhân, vài chục vạn bạc cũng là một con số không nhỏ.
Nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của mọi người, Sương Mâu cười nói.
- Những điều các anh lo lắng thì tôi cũng đã từng lo lắng, quản lý đại nhân đã đặc biệt dặn tôi, bảo chúng ta không cần phải gánh quá nhiều áp lực trong lòng, cứ thoải mái làm hết sức mình là được. Nếu không trả được thì cứ thế, trang trại Trường Tồn sẽ tiếp quản trại chăn nuôi và nợ nần, ngài ấy sẽ không trách tội chúng ta.
Tất nhiên.
Chắc chắn là lhông ai muốn mọi chuyện thực sự đi đến bước đó.
Sương Mâu rất rõ ràng, nếu mình thực sự đi đến bước phải nộp đơn xin phá sản, thì cho dù quản lý đại nhân nhân từ có không trách tội mình, thì chắc chắn cũng sẽ vô cùng thất vọng về sự vô năng của mình và tộc nhân của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận