Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 187: Ôm cây đợi thỏ (2)

Chương 187: Ôm cây đợi thỏ (2)Chương 187: Ôm cây đợi thỏ (2)
Thảm nhất là người đàn ông đi ở phía trước nhất, ngực trực tiếp bị tiêu thương đâm vào một cái lỗ lớn, giống như một quả bóng da bị xì hơi, đứng thẳng trong chốc lát, liền không nói một tiếng ngã vào trong đám lửa phía sau.
Trên cánh tay một tên cướp đoạt khác trúng một mũi tên, vấn đề ngược lại không lớn, nhưng rất nhanh lại ăn thêm một mũi tên, trực tiếp bắn vào trong miệng hắn.
Những kẻ cướp đoạt dưới lầu bị vũ khí từ trên trời giáng xuống đập loạn thành một đoàn, ào ào la hét tán loạn, sĩ khí rõ ràng bị dao động.
Nhưng nghĩ đến kết cục thê thảm sau khi chạy trốn, cùng với lời hứa bằng miệng của những người kia, bọn họ vẫn gào thét vượt qua sợ hãi trong lòng, mang theo mũi tên cùng khẩu súng từ trên trời giáng xuống vọt vào tòa nhà trước mặt.
Nhưng chỉ chốc lát sau, bọn họ đã lĩnh giáo cái gì gọi là ác mộng chân chính.
Những người chơi này một chút cũng không nói võ đức, thao tác bẩn thỉu gì đầu nghĩ ra.
Mắt thấy vọt lên tầng 2, cách tâng 3 chỉ còn một cầu thang.
Không đợi bọn họ phát ra tiếng hò hét xung phong, trên lầu đã lăn xuống một lon thuốc lá...
Thời gian không đến hai giây, một tiếng nổ vang vọng quanh hành lang. Sương mù trắng trong nháy mắt nổ tung, mùi thuốc súng gay mũi bọc lấy tấm sắt kim loại, bay loạn ở trong hành lang chật, như một địa ngục nhân gian.
Khói vẫn chưa hoàn toàn tan đi.
Một giây trước bọn cướp đoạt còn sống sinh long hoạt hổ, bây giờ đã kêu rên nằm trên mặt đất.
Người đi đầu thảm nhất, thậm chí ngay cả kêu rên cũng làm không được, nửa người đều bị nổ máu thịt mơ hồ, chỉ còn lại chân còn đang co giật nhúc nhích.
- Mẹ kiếp... Cái này, thứ này có uy lực lớn như vậy?
Lão Bạch đang dùng hai tay cầm tiêu thương, chuẩn bị xông lên trực tiếp sửng sốt đứng ở đầu cầu thang, nhìn tình huống bên trong, cả người đều choáng váng. - Nói nhảm, không biết ông đã nhét bao nhiêu thuốc súng vào bên trong.
Phương Trường đẩy vai hắn.
- Đừng đứng ngây ngốc, nhanh chóng trói người trở lại...
- Chậm một lát nữa, người nằm trên mặt đất chỉ sợ sẽ chết hết.
Cho dù kết cục cuối cùng của những kẻ cướp đoạt này cũng là bị treo cổ trên giá treo cổ của chính nghĩa, vậy cũng phải chờ bọn họ lấy được tiền thưởng rồi nói sau. ...
Cách đó vài trăm mét.
Tiếng nổ trong tòa nhà vang xa.
Tra đứng trên đống đổ nát đang cầm ống nhòm, sắc mặt dần dần nặng nề.
Tuy rằng từ một khắc đám bia đỡ đạn xông vào trong tòa nhà, hắn đã không nhìn thấy tình huống bên kia, nhưng có vài thứ cho dù không cần tận mắt nhìn thấy, cũng có thể đoán được đại khái.
Quả nhiên giống như hắn nghĩ.
Toàn bộ công trường là một cái bẫy của đám người áo khoác màu xanh.
Bọn họ cố ý phái người đi vác đá, bê ngoài không hề phòng bị, người vật vô hại, trên thực tế lại phái người mai phục chung quanh.
Thật là xảo quyệt.
- Sếp, chúng ta bây giờ làm sao?
Người đàn ông có vết sẹo trên ngực sốt ruột hỏi.
Vẻ mặt Tra đầy trầm trầm không nói gì, người đàn ông mặt sẹo kia tiếp tục nói.
- Tôi đề nghị, dứt khoát giết qua.
- Tất cả họ đều sử dụng cung tên và súng trường, rất bạo lực, nhưng đã lộ vị trí! Chúng ta có rất nhiều súng, tại sao phải sợ họ.
Người đàn ông lưng gù nhìn hắn một cái, khinh bỉ nói.
- Cậu có phải bị điếc, vụ nổ vừa rồi là giả à? Bọn họ rõ ràng đã làm thịt đám người đi vào! Quỷ mới biết bên trong còn cất giấu bao nhiêu. - Vậy ông nói làm sao đây! Người khác đều ở phía bắc kiếm tiền, chúng ta ở chỗ này tiêu hao? Tôi thấy chúng ta nếu không xông lên, thì nên đi về phía bắc! Hiện tại nếu vận khí tốt, còn có thể bắt được mổ hai con dê béo đi về phía đông, chờ tuyết rơi xuống, vậy thật sự là cái gì cũng không có!
Tốn hao không thực tế.
Tra rõ ràng, các anh em trong đội cũng cần chiến lợi phẩm cho mùa đông, không ai muốn đói và bị đóng băng.
Nhưng mặc kệ nơi này để đi về phía bắc cũng không thực tế.
Thủ lĩnh ném khối thịt béo này cho hắn gặm, đó là sự khẳng định cho lòng trung thành của hắn, là tín nhiệm cùng với phần thưởng dành cho hắn. Nếu hắn cũng giống như tên Chồn kia, làm hỏng chuyện này, thủ lĩnh khẳng định sẽ không tha thứ cho mình.
- Chờ.
Nghe thấy sếp lên tiếng, người đàn ông mặt sẹo sửng sốt, nhịn không được hỏi.
-... Chúng ta phải đợi đến khi nào? Đã trưa rồi.
- Đợi đến buổi tối, đợi đến khi bọn họ chui vào chăn.
Vẻ mặt Tra đầy âm trầm, nhìn về phía người đàn ông thân thể nhỏ gầy bên cạnh, phân phó nói.
- Anhlại trở về một chuyến, dắt mười nô lệ chạy nhanh tới đây, lại chuẩn bị chút bình nổ và kim tiêm.
- Những người còn lại nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ, dưỡng đủ tỉnh lực.
- Đợi đến 12 giờ đêm, cho bọn họ một kinh hỉ. ...
Ngoài cổng phía bắc của căn cứ.
Tiểu đội Ngưu Mã trong ánh mắt hâm mộ của đám người chơi, áp giải ba tù binh bị trói tay chân, từ phương hướng công trường đi vê.
Ngoài ba tù nhân, còn có ba người chết bị nhét lên xe ba gác.
Trong đó một người bị bom nổ máu thịt mơ hồ, hai người còn lại bị thiêu cháy, tản ra mùi khó ngửi. - Mẹ kiếp! Mẹ kiếp.
- Không hổ là trò chơi đẫm máu chân thật! Nhưng không biết vì sao, tôi ngoài đời giết một con cá cũng không dám, ở chỗ này nhìn thấy máu mà một chút cũng không hoảng?
- Có lẽ đây là công nghệ dựa trên nguyên tắc can thiệp vào giấc mơ. Bộ lọc thị giác? Xóa cảm xúc? Tôi cũng không hiểu lắm.
- Đại lão ngưu bức! Đây là tiêu diệt một đội.
- Ngoại trừ trâu bò, gia không còn lời nào để nói.
Xa xa đã nghe thấy động tĩnh, Sở Quang đi tới cửa bắc, nhìn tù binh cùng thi thể bị tiểu đội Ngưu Mã mang trở về, trên mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.
Đội bốn người làm thịt một đội sáu người.
Những người chơi nhỏ này là quả thật có chút bãn lĩnh.
Chẳng qua, khiếp sợ cũng kéo dài hai giây, Sở Quang đến gần nhìn, rất nhanh đã hiểu được xảy ra chuyện gì.
Sáu người này cũng không phải kẻ cướp đoạt chân chính, trên người bọn họ tìm không thấy cốt khí tượng trưng thân phận, ngược lại trên mặt hoặc trán đều bị khắc chữ.
- ... Chồn?
Mặc dù bút vẽ sai một vài nét, nhưng vẫn được đọc từ này.
Không có gì bất ngờ xảy ra, những tù binh này đều là nô lệ của gia tộc Huyết Thủ.
Nhưng cái này lại như thế nào?
Đồng lõa của tội phạm cũng là tội phạm, nếu đã cầm vũ khí, chắc hẳn nên có giác ngộ.
Xác nhận thân phận mỗi người bọn họ, Sở Quang không nói lời dư thừa, từ trong túi lấy ra một túi ngân tệ đưa cho Phương Trường.
Đối mặt với đám người chơi nhỏ đang tràn đầy vui mừng, Sở Quang gật gật đầu, dùng giọng điệu cổ vũ nói.
- Nơi trú ẩn sẽ ghi nhớ những đóng góp của các bạn, đây là 106 ngân tệ và 5 đồng tệ. Ngoài ra còn có tổng cộng 1200 điểm cống hiện, mỗi người trong số các bạn sẽ được chia đều 300 điểm. - Bây giờ, đưa những tên tội phạm này lên thanh treo cổ của công lý. - Cái chết sẽ tha thứ cho chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận