Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 520: Trận chiến khốc liệt trong trại Đông Liễu doanh địa (2)

Chương 520: Trận chiến khốc liệt trong trại Đông Liễu doanh địa (2)Chương 520: Trận chiến khốc liệt trong trại Đông Liễu doanh địa (2)
Bang—-I
Tiếng súng vang lên, đạn bắn trúng tuyết, bắn tung tóe một chuỗi bông tuyết.
Dạ Thập, người đang kéo chốt súng, trông có vẻ bối rối, rời mắt khỏi ống ngắm bắn tỉa, không thể tin rằng phát súng này của mình thế mà bị né.
- Mẹ nó? Tình huống như thế nào?
- Chúng ta ở phía tây...
Cuồng Phong nhìn mặt trời mọc ở phía đông, vẻ mặt nghiêm nghị.
- Chủ quan.
Ở phía tây là một sườn dốc cao.
Nhưng bên này cũng là hướng mặt trời.
Bây giờ mặt trời đã mọc lên, sương mù buổi sáng đã tan, tám mươi phần trăm hình ảnh phản chiếu của các ống ngắm bắn tỉa đã lộ ra vị trí của bọn họ.
Tuy nhiên, Cuồng Phong cảm thấy mọi thứ có thể không đơn giản như vậy.
Cái nhìn sâu sắc và tốc độ phản ứng của người đàn ông nhanh đến mức hắn cảm thấy không thể tin được.
Lúc này, Dạ Thập bỗng nhớ đến Hùng đã bị người quản lý chém giết trong trận chiến quyết định trước đó với gia tộc Huyết Thủ.
Chẳng lẽ. ..
Là người Giác Tỉnh! ?
Dạ Thập không dừng lại, ngay lập tức điều chỉnh họng súng nhắm vào mục tiêu tiếp theo, giết chết tên cướp đoath đang nằm cạnh giếng.
- Tên thứ bai
Nếu không thể giết boss, giết một số tay chân bên cạnh cũng không tệ.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một viên đạn con thoi đột nhiên từ xa bay tới, lướt qua đầu hai người. Mặc dù không bắn trúng, nhưng nó buộc Dạ Thập và Cuồng Phong phải rút vê sườn dốc phía sau.
- Mẹ nó! Hỏa lực của đám này làm sao mạnh như vậy.
Cuồng Phong không lên tiếng, lặng lẽ lấy một quả lựu đạn từ thắt lưng, cẩn thận nhô người ra khỏi công sự che chắn, nhặt ống nhòm tìm kiếm trong làng, nhanh chóng khóa nguồn hỏa lực của đám người kia.
Người đàn ông đang cầm một khẩu súng trường tự động với một chân chống treo trên nòng súng và một cái trống hình đĩa.
Khá lắm.
Súng trường tự động đổi thành súng máy tiểu đội?
- Ở khoảng cách 250 mét, thời gian ngòi nổ là 6 giây, vận tốc ban đầu của cú ném cần hơn 41 giây... Không, nó phải nhanh hơn một chút.
Miệng thì thâm, Cuông Phong âm thầm tính toán.
Nói chung, ném là không thể ném xa như vậy, chứ đừng nói đến việc ném ra vận tốc tương đương với phóng lao.
Nhưng...
Tay phải của hắn không phải là tay phải bình thường.
Đừng nói lao.
Ngay cả đạn pháo cũng không thành vấn đề!
Vung lên cánh tay đột nhiên phát lực, quả lựu đạn thoát khỏi tay Cuồng Phong, tạo ra một hình parabol bay về phía ngôi làng.
Những viên đạn từ súng máy hạng nhẹ nhanh chóng bay tới, trấn áp hắn ta rụt đầu trở lại, nhưng với một tiếng nổ từ xa, ngọn lửa dữ dội đột nhiên bốc lên, xuyên qua ngọn cây, đột nhiên dừng lại.
Tuyết đọng trượt từ ngọn cây xuống đập xuống hai người bọn họ.
Dạ Thập lắc đầu, bước ra khỏi đống tuyết, hào hứng nói trong khi lắp lại khẩu súng bắn tỉa của mình.
- Huynh đệ thật trâu, mẹ nó hơn hai trăm mét nha, cậu quả thật là pháo cối hình người.
Phim cũng không dám chơi chiêu như thế này.
Nhấc kính viễn vọng lên, lần nữa quan sát, Cuồng Phong trả lời một cách thản nhiên với khuôn mặt vô cảm.
- Bàn tay phải này có thể điều chỉnh lực lượng... Nó khá dễ sử dụng khi đã quen.
- Tuyệt vời! Nhưng nếu thiết bị này phát nổ thì thế nào? Dùng tay lúc đầu có thể không thích ứng hay không—
- Câm miệng.
Vị trí đã bị lộ.
Theo lý mà nói, lúc này hẳn là chuyển di.
Tuy nhiên, vùng lân cận là một khu rừng, chỉ có một con dốc thoai thoải ở phía tây mới có thể nhìn thấy ngôi làng, không có điểm bắn tỉa nào tốt hơn ngay cả khi chuyển đi.
Hơn nữa, Phương Trường và Cai Thuốc huynh đã tới cổng phía đông của làng, đây là lúc cần sự hỗ trợ.
Chỉ Cai Thuốc đang cầm một khẩu súng trường tấn công liêm đao dẫn đầu lao vào qua cổng trong tiếng la hét, đang tiến về phía trước với sự hỗ trợ của cung tên trong tay Phương Trường.
Dạ Thập, người đã lắp lại súng, bóp cò một cách gọn gàng, hạ gục một kẻ đang cầm súng trường chú ý tới hai người bên dưới, che chở hai người tiếp tục tiến lên.
Các cuộc tấn công đồng thời từ xa và gần đã khiến những kẻ cướp đoạt trong làng bất ngờ.
Chỉ trong 5 phút chiến đấu, hai mươi kẻ cướp đoạt đã giảm bốn phần trăm. Những kẻ cướp đoạt còn lại trốn trong các tòa nhà, dựa vào vỏ bọc và chướng ngại vật để tránh súng bắn tỉa, đang bế tắc với những vị khách không mời đang xâm chiếm ngôi làng.
Sĩ khí bắt đầu dao động.
- Tôi nghĩ chúng ta có thể tiêu diệt cả hai đội của bọn hắn! Dạ Thập kéo chốt súng, nói với giọng điệu hưng phấn:
- Không cần viện binh chút nào!
- Đừng chủ quan, hãy để mắt đến mục tiêu của cậu...
Trước khi lời nói rơi xuống, Cuồng phong đột nhiên nhìn thấy một tín hiệu màu đỏ lóe lên †ừ trong làng.
Một chút cảm giác tồi tệ dâng lên từ đáy lòng.
- Đã đến lúc chúng ta phải thay đổi vị trí.
- Chuyển đi?
Dạ Thập hơi sững sờ, nghĩ thâm có cần thiết sao, mọi người bị ép trong tòa nhà và không dám di chuyển, họ còn có thể làm gì nữa?
Tuy nhiên, đúng lúc này, tiếng gầm rú của động cơ phát ra từ xa.
Giật mình một cái, Cuồng Phong lập tức giơ ống nhòm lên nhìn vê hướng phát ra tiếng động cơ.
Chỉ thấy hai chiếc xe tải đậu ở bìa rừng ở phía bắc của họ, cách đó khoảng năm hoặc sáu trăm mét.
Khoảng bốn mươi người nhảy ra khỏi xe, chia thành bốn đội, tiến nhanh từ bắc xuống nam. Mà vị trí hiện tại của họ vừa hay chính là đường tiến lên của đội ở phía tây kia.
Cũng nhận thấy tình hình ở phía bắc, sắc mặt Dạ Thập lập tức thay đổi.
- Má nó chứ... Lân này xong cmnr.
Bốn mươi người.
Một người nhổ nước bọt, đủ để nôn chết bọn họ.
Sắc mặt Cuồng Phong cũng không dễ nhìn.
- Có thể đánh không?
Dạ Thập nuốt nước miếng.
- Đánh cho đến... Đánh cái quỷ gì! Đạn của lão tử còn không có đủ bốn mươi viên.
Chưa kể mục tiêu di động có thể không bắn được một phát, cho dù mỗi phát súng đều nổ đầu, hắn cũng không thể giải quyết được hơn bốn mươi.
Sau khi nghe câu trả lời của Dạ Thập, Cuồng phong chỉ mất một giây để đưa ra phán đoán.
- Không có cách nào, chỉ có thể rút lui.
Mặc dù phần thưởng của nhiệm vụ rất hấp dẫn, lực lượng của đối thủ đã nằm ngoài tâm với của họ.
Nếu bây giờ rút lui, chỉ mất một số đạn dược, còn đánh tiếp, ngay cả trang bị cũng đều phải bổi lại ở chỗ này.
Tuy nhiên, gần như cùng lúc hắn đưa ra phán đoán của mình, VM trên cánh tay đột nhiên rung lên.
Một dòng cửa sổ mới xuất hiện.
[Nhiệm vụ: Tiếp viện Đông Liễu doanh địa (đã hoàn thành)]
[Nhiệm vụ (Mới): Hợp tác với quân tiếp viện để đánh bại những kẻ cướp đoạt! ] (Đang diễn ra)]
Cuồng Phong lúc đầu bị choáng váng, sau đó khuôn mặt hắn hiện ra sự vui mừng quá đổi, đột nhiên nhìn lên phía nam.
Chỉ thấy trong khu rừng kia có hàng chục thân ảnh như ẩn như hiện.
Dạ Thập đang nằm trên mặt đất cũng nhìn thấy tình hình ở phía xa, vui mừng hét lên.
- Đó là viện binh! Quân tiếp viện của chúng ta đã đến.
Lời còn chưa dứt, theo tiếng còi ra hiệu vang lên, nơi xa đã sôi trào tiếng la giết.
- Các huynh đệ, nhanh lên!
- Go Go Gol
- Giết!
Những tiếng thét kinh thiên động địa quét từ nam ra bắc, giống như hàng ngàn binh lính đang lao qua khu rừng.
Nhưng người còn chưa đến.
Nhưng khí thế bài sơn đảo hải đã dù đám kẻ cướp đoạt trong làng vốn đã sợ hãi đổ đầy mồ hôi.
Một giọt mồ hôi tuột khỏi trán của Vũ.
Bị một khẩu súng bắn tỉa ép trong một ngôi nhà gỗ, hắn không dám nhìn ra ngoài, hắn cũng không biết sẽ mất bao lâu trước khi quân tiếp viện đến.
Hắn chỉ biết một điều.
Nếu như hắn không rút lui, hắn và các anh em của mình sẽ chết rất thê thảm.
- Rút luil
Theo tiếng gào thì ít nhất là một đội gôm 100 người!
Đầu gối sắt đang trốn ở trong một ngôi nhà gỗ khác lên tiếng hét to.
Đạt được sự đồng thuận từ một tên Thập phu trưởng khác, Vũ ngay lập tức đưa ra quyết định, gầm lớn.
- Rút luil
- Mọi người nhanh rút luil
Bên trong Đông Liễu doanh địa.
Những kẻ cướp đoạt không thể cầm cự được nữa, từ bỏ boongke và nhân sự bị thương, chạy trốn khỏi những ngôi nhà gỗ và nhà kho vừa chiếm đóng, chạy trốn về phía bắc.
Tiếng súng dần biến mất.
Những người sống sót, ẩn trong tủ, dưới gầm giường, trong đống đổ nát, ra khỏi nơi ẩn náu của họ.
Nhìn ngôi làng bị phá hủy và các thi thể nằm rải rác trên mặt đất, họ mờ mịt, ngay sau đó, một số người bắt đầu khóc lóc thảm thiết, hoặc quỳ im lặng trên mặt đất.
Không phải là tuyệt vọng.
Mà nên gọi là chết lặng.
Không ai biết làm thế nào để đối mặt với tất cả những điều này, chứ đừng nói đến việc phải làm gì tiếp theo.
Cậu bé tìm thấy em gái của mình, vỗ nhẹ vào gáy em, lẩm bẩm hai từ an ủi em gái. Ma Zhangqiu, thôn trưởng Đông Liễu doanh địa, thấy con trai cả của mình bị kể cướp đoạt bắn thành cái sàng trên con đường dẫn đến cổng phía bắc.
Trên tay của hắn còn cầm một khẩu súng ngắn, mắt mở to và hai viên đạn chưa nạp đạn trong tay.
Yết hầu giật giật, ông lão nhắm mắt lại, im lặng không nói.
Phương Trường với một cây cung cơ khí trên lưng cùng Cai Thuốc với một khẩu súng trường bước ra từ một bên đường.
Nhìn vào mớ hỗn độn ở nơi này, còn có thảm trạng như luyện ngục trước mặt, Cai Thuốc nuốt nước miếng một cái.
- Trò chơi này luôn chân thật như vậy sao...
- Nó luôn luôn như vậy, trước khi anh đến, chúng ta còn thấy điều tôi tệ hơn. May mắn thay, với bộ lọc cảm xúc, cởi mũ chơi game ra thì chỉ cảm giác giống như có một giấc mơ, phần giấc mơ khiến não của anh cảm thấy không thoải mái sẽ bị mờ, vì vậy đừng lo lắng.
Phương Trường vỗ võ vai Cai Thuốc.
- Cứ làm quen đi.
Nếu không thể làm quen với nó, cũng có một cách chơi thoải mái hơn. Ví dụ, câu cá, săn nấm kiểu kiểu như vậy.
Không có quy tắc nào về cách người chơi phải chơi, trên thực tế, các nhà khai thác đã khuyến khích người chơi tìm lối chơi của riêng họ trong các quy tắc.
Cai Thuốc, gật đầu hiểu ý.
Thực sự...
Nếu như đang ở trong hiện thực, không nói hắn sẽ sợ tè ra quần, hẳn là sợ đến ngu người, nào còn có thể nói chuyện cười đùa với đồng đội như thế này?
Mọi người đều là người bình thường, cũng không phải những có tinh thân méo mó yêu thích chiến tranh.
Bất quá ngâm lại cũng đúng, thân thể trong trò chơi vốn không giống với ở trong hiện thực.
Nếu cơ thể thực sự yếu đuối như trong thực tế, chơi cái búa. Đối với cơ thể rỗng tuếch bởi thuốc lá và rượu của hắn, chỉ sợ chạy một đoạn 20 30 mét đã phải thở như chó, chứ đừng nói đến việc lao nhanh trong tuyết trong khi còn cầm súng †rường.
Không cần phải nghi ngờ, tùy tiện tìm một người nhặt rác đến, có thể đập hắn xuống đất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận