Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 140: Những người chơi này càng ngày càng được đấy (1)

Chương 140: Những người chơi này càng ngày càng được đấy (1)Chương 140: Những người chơi này càng ngày càng được đấy (1)
Trận tuyết hôm qua dường như chỉ là ngẫu nhiên.
Bình minh sáng ngày hôm sau vẫn mang theo hơi ấm của mùa thu.
Bước ra khỏi chỗ lánh nạn, Rác Rưởi dè dặt nhìn ngó bên ngoài, sau khi nhận ra trời không lạnh như trong tưởng tượng, cuối cùng cũng thở phào một hơi, vẫy đuôi vui vẻ chạy ra ngoài.
Buổi tối trời quá lạnh.
Thời gian online của nó đành phải thay đổi lại.
Ngoài Sở Quang và Rác Rưởi ra, dường như không có ai vội vàng cả, trái lại có chút mong đợi cho mùa đông lạnh lẽo sắp tới.
Đặc biệt là những người chơi phương Nam, không có nhiều cơ hội nhìn thấy tuyết rơi dày đặc.
Trên Đất hoang bây giờ, vẫn chưa hết tháng chín mà bọt tuyết bay lên trời rồi. Có lẽ đợi thêm mười ngày nửa tháng nữa, chắc sẽ có thể thoải mái đầm mình một trận đi.
Băng qua các bức tường của căn cứ tiền đồn.
Sở Quang tuần tra lãnh địa của mình, đồng thời âm thầm tính toán trong lòng, bước tiếp theo sẽ rào mảnh đất nào thì mới tốt đây.
Là hướng Bắc hay hướng Nam?
Câu hỏi này rất đáng để suy xét thật kỹ.
Lúc này, anh đi tới cửa thì phát hiện, trước cổng phía bắc có hai người chơi nhí đang bận rộn, dùng gỗ dựng lên một cái giá hình cửa.
Nhìn vào hình dạng...
Có hơi giống giá treo cổ ở cửa vào của nông trại Bố Lãng nhỉ?
"... Các cậu đang làm gì vậy."
Nhìn thấy quản lý, hai người chơi lập tức dừng công việc trong tay lại, vẻ mặt hăng hái nhìn qua. Này Tôi Phải Đi Vệ Sinh: "Ngài quản lý đáng kính, chúng tôi đang làm giá treo cổi"
Sở Quang: "... Giá treo cổ? Làm thứ đó để làm gì."
Ai Ngửi Cái Chân Hôi Của Tôi: "Thế này so với Đất hoang! Càng punk hơn!"
*punk: phong cách âm nhạc.
Này Tôi Phải Đi Vệ Sinh: "Đúng đấy, vả lại rất thực dụng! Ai mà vi phạm luật của chỗ lánh nạn, chúng tôi sẽ treo anh ta lên! He he."
Sở Quang: "..."
Cũng được.
Nhưng không cần thiết.
Ngoài hai tác phẩm điêu khắc bằng cát này ra, những người chơi khác của chỗ lánh nạn trông có vẻ vẫn khá bình thường. Không phải đang bận rộn làm nhiệm vụ, thì là đang bận chặt cây chuyển gạch.
Căn cứ tiền đồn đang trong giai đoạn đầu phát triển, cái gì cũng thiếu, duy chỉ không thiếu công việc, ngược lại không cần lo người chơi không tìm thấy việc để làm.
Thi thoảng có một hai người lười biếng cũng không sao cả, thuận theo họ là được rồi.
Nghệ thuật quản lý không nằm ở thao tác vi mô, mà nằm ở sự điều khiển theo hướng rộng rãi, chỉ cần toàn thể người chơi vẫn coi như chăm chỉ là được.
Trừ khi có người offline dài hạn, có lẽ anh sẽ quan tâm một chút, nếu như xác nhận là AFK, anh sẽ cho người khác tư cách thử nghiệm Beta.
Về việc hệ thống có làm sao để thu hồi mũ bảo hiểm, rồi phân bổ như thế nào, có gây ra tranh chấp gì không, thì đó không phải là việc mà anh bận tâm.
Có thể lo liệu được thì tự nhiên sẽ có lý do có thể lo liệu được, khi đủ manh mối thì tự nhiên sẽ biết thôi.
"Cách nhìn nhận nghi ngờ vô hạn" vô căn cứ không có bất kỳ ý nghĩa nào, mặc dù tư duy khoa học nhấn mạnh "sự nghi ngờ bao gồm những nghỉ ngờ về bản thân", nhưng đồng thời cũng nhấn mạnh rằng bất kỳ việc gì đều cần chứng cứ, chớ coi phỏng đoán là sự thật.
Vì vậy quan tâm nhiều chuyện ở "thế giới song song" làm gì? Lại không quay về được.
Bước đến trước túp lều làm mộc, Sở Quang kiểm tra một chút những trang bị trên kệ.
Tính đến nay, anh trai Muỗi đã làm ra 15 cung tên gỗ và hơn trăm mũi tên, đồng thời động tác gia công càng ngày càng thuần thục rồi.
Không chỉ có vậy, Sở Quang còn phát hiện gã này quả là một nhân tài, suy nghĩ không chỉ mới lạ, mà còn học một biết mười trong công việc nữa.
Ví dụ chỉ riêng cái mũi tên này, cậu ta đã thiết kế ra hai loại đầu mũi tên khác nhau.
Một loại là sử dụng nguyên lý giãn nở vì nhiệt, sau khi hơ nóng mũi tên được đưa vào thanh gỗ có rãnh cố định, đợi sau khi làm nguội tự nhiên, mũi tên sẽ kết hợp chặt chẽ với thân tên, loại mũi tên này có thể sử dụng lại rất nhiều lần, cho đến khi đầu mũi tên hoàn toàn bị hư hỏng.
Loại khác thì sử dụng hỗn hợp nhựa thông và mỡ động vật, rồi trực tiếp dán tấm gỉ lên thân tên.
Loại mũi tên này tuy là dùng một lần, lực xuyên thấu thấp, nhưng chỉ cần có thể bắn ra hiệu quả, trên thực tế có thể để lại mũi tên rỉ sét trong cơ thể đối phương, gây nên sát thương liên tục.
Cứ coi như không bị mất khả năng vận động tại chỗ, qua vài ngày xác suất cao sẽ chết vì bệnh uốn ván hoặc các bệnh nhiễm trùng khác.
"Ngài quản lý? Tôi đang định đi tìm anh tới đây."
Nhìn thấy Sở Quang xuất hiện ở cửa, mắt của WC thật sự có muỗi sáng lên, để dụng cụ trong tay xuống rồi đứng lên từ trên ghế.
Sở Quang nhìn cậu ta, nói.
"Tôi chỉ tùy tiện đi lòng vòng, cậu có chuyện gì muốn báo cáo với tôi sao?"
"Thuốc nổ trước đây anh dặn tôi làm, tôi đã làm ra rồi này!"
Vừa nói, Muỗi vừa lấy một lọ thuốc nổ màu đen đóng trong chai thủy tinh từ trên kệ xuống, phấn khích đưa đến trước mặt Sở Quang, người phía sau không nhịn được bèn lùi lại nửa bước, suýt chút nữa là dùng quyền hạn để đá cho tên này một cái rồi.
"Không sao đâu, ở đây không có lửa, rất an toàn! He he." Muỗi cười ha hả, tiếp đó nói.
"Tôi làm theo công thức tra được trên mạng, sử dụng 74,6% kali nitrat. Theo tỷ lệ này, thuốc nổ có thể bốc cháy trọn vẹn nhất!"
Giống như trước đó, Sở Quang không đếm xỉa đến lời nói của người chơi nhắc đến nội dung bên ngoài trò chơi, nhận lấy chai thủy tinh cẩn thận xem, rồi gật đầu.
"Làm rất tốt... cậu đã thí nghiệm chưa?"
"Bây giờ tôi có thể thí nghiệm một chút cho anh! Hãy đi theo tôi nào!"
Nói xong, Muỗi dẫn người quản lý ra bên ngoài túp lều làm mộc, lấy từ trong túi ra một chai thủy tinh nhỏ có dung tích 150ml.
Bên trong chứa đầy thuốc nổ, miệng bình cắm một sợi bông, đồng thời sử dụng giấy gói dầu làm bằng mỡ động vật.
Chỉ thấy cậu ta chạy ra ngoài một lúc, đặt chai thủy tinh cạnh một cái cây, lấy que diêm châm vào sợi bông, sau đó ba chân bốn cẳng chạy.
Khi sợi bông cháy hết, chỉ nghe một âm thanh lớn vang lên như tiếng sấm, chai thủy tinh nổ tung dữ dội, xé toạc lớp da bên ngoài của thân cây, nghiêng ngả lung lay sắp đổ.
Không ít người chơi đang chặt cây gần đó bị giật mình vì âm thanh này, nhao nhao chạy qua hóng hớt.
"Vãi chưởng?! Người anh em được đấy!"
"Tạo ra thuốc nổ TNT rồi sao?"
"Cái gì mà thuốc nổ TNT, cậu biết thuốc nổ TNT rồi đấy, nhìn làn khói kia rõ ràng là thuốc nổ màu đen. Nhưng cũng rất mạnh nha! Mọi người đều biết công thức, nhưng nguyên liệu quá khó kiếm rồi."
"Anh cả siêu vãi !!"
Hiển nhiên là đã nghe thấy những lời tâng bốc của những người chơi khác.
Muỗi phấn khích nhìn người quản lý bên cạnh, khuôn mặt bừng đỏ tràn đầy vẻ kích động.
"Thế nào?" Trên mặt Sở Quang cũng tràn đầy kinh ngạc.
Cái này...
Người chơi này cũng được quá ấy chứ?
Một người thợ mộc hiểu nhiều như vậy là muốn làm gì đây.
"... Rất tốt, màn thể hiện của cậu đã vượt ra khỏi dự liệu của tôi. Mặc dù tạo ra hơi nhiều khói một chút, uy lực nổ vẫn cần nâng cao, nhưng đây không phải là vấn đề. Tôi sẽ báo cáo công lao của cậu với hệ thống, cậu sẽ nhận được phần thưởng 500 điểm cống hiến."
"Ngoài ra, cậu có thể thử làm thuốc nổ không khói, chẳng hạn loại sợi nitrat hóa. Nếu có khả năng thành công, chỗ lánh nạn sẽ thưởng cho cậu 1000 điểm đóng góp, đồng thời bên tôi cũng sẽ có công việc mới giao cho cậu."
Công việc mới?
Bạn cần đăng nhập để bình luận