Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 210: Bảo hổ lột da (2)

Chương 210: Bảo hổ lột da (2)Chương 210: Bảo hổ lột da (2)
Thứ này chính là protein chất lượng cao, tăng cơ thì cần ăn thứ này nhiều hơn.
Sở Quang hiện tại mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì, chính là mặc giáp xương không mở điện tản bộ, hoặc là lưng đeo búa động lực nitơ chống đẩy, luyện lực cánh tay.
Mỗi lần luyện xong thì đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, quần áo được thay ra sẽ mang đi sấy khô, đến giờ cơm thì tự mình làm chút đồ ăn, cuộc sống thoải mái hơn lúc ở phố Bethe rất nhiều.
Tuy rằng dấu vết huấn luyện trên người không quá rõ ràng, bảng thuộc tính cũng không bởi vì rèn luyện sinh ra bất kỳ biến hóa nào, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được rất rõ ràng, lực lượng cùng tính phối hợp cơ bắp của mình, đều có tăng lên biên độ nhỏ.
Sở Quang suy đoán, thiết bị kiểm tra y tế quét và tóm tắt dữ liệu, đo lường chủ yếu là phần cứng cơ bản của cơ thể, mà tập thể dục có thể là BUFF để cung cấp hiệu quả cộng thêm cho phần cứng.
Chẳng hạn như lực lượng + 3% hoặc lực lượng + 5%.
Khi giá trị cơ bản của thuộc tính càng lớn, hiệu quả của tập thể dục càng rõ ràng.
Đối với người chơi tổ hợp gien hệ lực lượng, rèn luyện còn có thể tích lũy tiến độ phát triển của tổ hợp gien, đột phá giới hạn của phần cứng.
Hiện nay thuộc tính lực lượng của Sở Quang là 10, cơ sở phần cứng gần như là 200% của nam giới trưởng thành bình thường (điểm chuẩn là 5).
Cho dù không có bất kỳ kỹ xảo nào, tính phối hợp của cơ bắp không cách nào phát huy ra lớn nhất, cũng có thể bằng vào thuộc tính dễ dàng nghiền ép đối thủ cùng hạng nặng.
Nếu lại gặp được người bò sát, cho dù không có giáp ngoài cùng chùy khí nitơ động lực, Sở Quang không nói có thể thắng được dễ dàng như thế nào, ít nhất sẽ không chật vật như lúc trước.
Tuy nhiên, giả định này cũng khó có thể được thiết lập.
Đừng nói ở ngoài, cho dù ở trong căn cứ tiên đồn, hắn có việc gì cũng sẽ mặc áo khoác da hươu bên ngoài bộ giáp. Chỉ là bình thường không bật nguồn điện, coi như huấn luyện mang them trọng lượng mà thôi.
Chân cua nặng năm cân có hai cân rưỡi đều là vỏ, tuy nhiên còn lại hai cân rưỡi thịt cua cũng rất vững chắc, Sở Quang ăn xong võ võ tay, dập tắt đống lửa.
Đúng lúc này, một người chơi áp giải một người bản địa mặc áo khoác, từ ngoài đi vào.
Áp giải tù nhân đến trong tòa nhà chính của viện dưỡng lão, vẻ mặt Cuồng Phong đầy nghiêm túc đứng thẳng, báo cáo với quản lý.
- Kính thưa người quản lý đại nhân. Chúng tôi đã bắt được sự thám tử của một kẻ cướp đoạt.
- Tù binh?
Sở Quang lau miệng, híp mắt nhìn về phía người trước mắt.
Chỉ thấy trên người người nọ dính đầy tuyết, bùn và lá cây khô, trên đùi cắm một mũi tên đứt đoạn, máu đỏ thầm nhuộm đỏ nửa bên quần, nhìn qua rất chật vật.
Hắn cắn răng nói.
- Đây là cách đối đãi khách của các người sao?
- Cách tiếp khách là dùng cho khách.
Sở Quang cảm thấy hắn không giống kẻ cướp đoạt, nhưng cũng không giống người nhặt rác ở gần đó, vì thế dùng ngữ khí thẩm vấn tiếp tục nói.
- Anh là ai? Tại sao vào lãnh thổ của chúng tôi? Ba lối vào công viên đất ngập nước đều có tấm biển, trên đó viết rất rõ ràng, người không có phận sự, nghiêm cấm vào trong. Cho dù anh không nhận ra chữ, cũng nên nhận ra đánh dấu hình đầu lâu bên dưới chứ.
- Tôi tới đây để hòa giải.
- Hòa giải?
Sở Quang híp mắt, ngữ khí có chút không tốt.
- Anh là người của gia tộc Huyết Thủ?
- Không! Tôi không thuộc về ai cả.
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá rẻCảm giác được trong giọng nói có vẻ không tốt, người nọ vội vàng thanh minh, nhưng miệng vết thương thật sự quá đau, cảm xúc kích động liên lụy đến cơ bắp, hắn đau nhe răng trợn mắt.
Qua hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại, người đàn ông kia cố gắng bảo trì thanh tỉnh, từ kế răng thốt ra nửa câu nói.
-... Có thể xử lý vết thương cho tôi trước không? Chờ một lúc nữa chắc sẽ không kịp nữa.
Không kịp?
Nhìn anh bình tĩnh như vậy, còn tưởng rằng bị thương không nặng.
Sở Quang vui vẻ, nhưng cũng không làm khó hắn.
Ném 5 bạc cho Cuồng Phong, đuổi người chơi nhỏ này đi, sau đó hắn lấy ra một cuộn băng từ trong túi, ném cho người nọ.
Chưa thử hiệu quả cầm máu của thứ này.
Vừa vặn có thể làm một thí nghiệm.
Người nọ rõ ràng biết thứ này dùng như thế nào, sau khi thuần thục mở ra, đầu tiên bẻ gấy mũi tên, dùng công cụ đâm vào trong thịt, nhịn đau lấy mũi tên ra.
Máu giống như mở to vòi nước, theo ống quần chảy ra đất.
Sở Quang ở một bên nhìn mà nhíu mày, nhịn không được líu lưỡi, tuy nhiên người nọ lại giống như không có việc gì, cắn răng buộc băng gạc lại, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
- Cảm giác khá hơn một chút nào chưa?
- Tốt hơn một chút.
Người nọ gật gật đầu, hít sâu một hơi, tiếp tục đề tài vừa rồi.
- Tôi tên Hải Ân, một thương nhân đến từ trấn Hồng Hà.
- Tại sao thương nhân ở trấn Hồng Hà lại lăn lộn với những kẻ cướp đoạt?
Sở Quang hứng thú đánh giá hắn, tiếp tục nói.
- Hơn nữa từ trấn Hồng Hà đến nơi này, ít nhất phải có năm sáu mươi km.
- Năm sáu mươi cây số? A, đó là khoảng cách thẳng, muốn vòng qua quần thể thành thị ít nhất phải đi 130 km! Đương nhiên, muốn an toàn còn phải vòng qua cầu đường cao tốc... Khoảng 150 km.
- Cho nên thì sao?
Sở Quang nâng cằm lên nhìn hắn.
- Anh không trả lời câu hỏi của tôi, vì sao anh lại đi theo bọn cướp đoạt.
- Khụ, cũng không phải lăn lộn cùng một chỗ, chỉ là. Chúng tôi mang giao dịch kinh doanh.
Ánh mắt Hải Ân có chút tự do, xấu hổ một lát, sau đó tiếp tục nói.
- Được rồi, tôi nói thẳng, tôi là một thương nhân của thương hội Mã Đề Thiết của trấn Hồng Hà. Hoặc nói nhân viên tạm thời. Bởi vì mối quan hệ của ông chủ, chúng tôi thỉnh thoảng làm kinh doanh với một số bộ lạc của kẻ cướp đoạt đáng tin cậy ở phía nam Hà Cốc hành tỉnh, chủ yếu liên quan đến dân số. Đừng nhìn tôi như vậy, nếu không có chúng tôi, những tù nhân đó căn bản không sống nổi qua mùa đông, ít nhất chúng tôi đã cho họ một cơ hội để một lần nữa trở thành con người.
- Vì vậy, anh là người kinh doanh nô lệ?
Sở Quang hứng thú sờ sờ cằm, tuy nhiên cũng không có biểu hiện ra hứng thú ở trên mặt.
- Đúng vậy! Hải Ân gật đầu, tiếp tục nói.
- Lần này tôi bị ông chủ phái đến trấn Thanh Tuyền, chính là vì từ mua một ít nô lệ trong tay bọn họ trở về. Nhưng khi tôi đến đây, tôi nghe nói các anh đang có chiến tranh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận