Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 167: Bị đám dê béo bao vây (2)

Chương 167: Bị đám dê béo bao vây (2)Chương 167: Bị đám dê béo bao vây (2)
Cừ thật.
Đây có phải là quân đội quốc gia không?
Chồn có thể cảm giác được đối phương bắn súng rất dở, trang bị không bằng phía bên mình, nhưng lại khí thế của đối phương đè phủ đầu.
Dự cảm xấu ngày càng mãnh liệt, trong lòng gã đã bắt đầu có ý định rút lui.
Nhưng hiển nhiên những người này không có ý định buông tha cho bọn họ.
Những tiếng súng rõ ràng đang di chuyển về phía sau của họ và đến ngày càng gần hơn. Nếu không nghĩ ra biện pháp giết người phá vòng vây ra ngoài, rất nhanh bọn họ sẽ bị bọn họ bao quanh ba hướng.
Ý thức được điều này, tâm huyết trong lòng Chồn bị bùng cháy.
Hai mắt gã đỏ ngầu, cắn chặt khớp hàm, găm lưỡi lê vào khẩu súng trường nòng sắt trên tay.
"Fuck, liều mạng với bọn họ!"
Nhưng mà ngay lúc gã vừa nghĩ như vậy, mặt sau công sự cách đó không xa chợt xuất hiện một bóng người kỳ quái.
Chỉ thấy trong tay của người kia cầm theo một thứ gì đó có hình dạng rất cổ quái, chỉnh thể được tạo thành từ thùng gỗ và ống sắt, giống như... Một bình phun cỡ lớn.
Người nọ để thứ đó xuống đất, dựng cái chân gỗ có vòi, hướng vòi, đồng thời lẩm bẩm điều gì đó, kèm theo một nụ cười quái dị điên rồ.
Đương nhiên Chồn không có khả năng nghe hiểu được.
Nhưng những người chơi đứng gần đó đều nghe được rõ ràng, lập tức có ý thức tránh khỏi cái tên điên này.
"Ha ha ha ha! Cảm nhận sức nóng của ông đây đi!"
Hỏa xà từ miệng ống sắt hẹp dài phun ra, xối ướt đẫm chính giữa vị trí của mấy kẻ cướp bóc. Tuy rằng không có người nào bị dội trúng, nhưng nó lại bắt cháy những cành lá chết khô xung quanh, tạo thành một biển lửa chia cắt chiến trường.
Khói đặc bốc lên nghi ngút.
Mặt đất nóng bỏng!
Nơi nơi đều là khói, khiến mất kẻ cướp bóc này gần như không thể nhắm chuẩn mục tiêu.
Muỗi huynh chỉ kịp phun ra một ngọn lửa "Lửa địa ngục 0. 2" liền lập tức bỏ chạy.
Không chạy không được.
Cái thứ này phun ra thật thoải mái, nhưng áp suất ra khỏi buồng không đủ, lửa cháy ngược theo nhiên liệu, chính hắn cũng bị châm lửa.
Muỗi huynh chưa kịp chạy đi xa/'Lửa địa ngục 0. 2" của hắn đã đùng một tiếng oanh tạc.
May mà những người chơi xung quanh sớm đã tránh đi hết, nên không tổn thương đến người một nhà.
Tuy rằng chỉ kịp đến phun một con thoi, nhưng hiệu quả của nó rõ ràng đã đạt được.
Ngọn lửa sôi sục trên chiến trường, bầu không khí xung quanh gần như bị thiêu đốt, đã đốt sạch cọng rơm tâm lí phòng thủ cuối cùng của những kẻ cướp bóc.
Tiếng còi lớn lại vang lên, đó là tín hiệu tấn công.
Các người chơi bao vây cũng trúng đạn gần như không kém, mặt đất đầy khói lửa, càng thêm đỏ cả mắt.
Nghe thấy tiếng còi của trạm canh gác, các người chơi dường như bị lên cơn kích thích, đều gào khóc lao ra khỏi công sự che chắn, , nhặt lao, rìu và thậm chí cả gạch, trong tiếng la hét và lớp khói dày đặc xông lên.
Những kẻ cướp bóc bị vây quanh làm sao gặp được tình huống tương tự như vậy. Từ trước đến nay đều là bọn họ lao vào người khác, làm gì có chuyện người khác lao vào mình?
Khí thế hoàn toàn không thể ngăn cản.
Đám người ô hợp này bắt đầu sụp đổ từ phía ngoài, cuối cùng chạy trối chết. Ba con chó săn bị Rác Rưởi Quân cắn chết một con, một con khác bị thằn lằn da xanh trực tiếp làm cho sợ hãi, con còn lại bị bắn chết khi đang trốn thoát.
Nhìn thấy đồng đội của mình liên tiếp ngã xuống, trong lòng Chồn tuyệt vọng, run rẩy vứt vũ khí trên tay, quỳ xuống đất giơ hai tay lên.
"Dừng tay! Tôi cầu xin các người!"
"Chúng tôi đầu hàng!"...
Trên nguyên tắc ăn nói, kẻ cướp bóc rất ít khi đầu hàng, dù sao từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ đối xử tốt với tù binh, cũng không ai đối xử tốt với bọn họ.
Nhưng những người này mặc áo khoác màu xanh lam, khiến trong lòng Chồn còn có một tia may mắn,
Có thể còn sống, ai mong mình bị chết đi chứ?
Bản thân bọn bọn họ cũng không phải là người có tín ngưỡng kiên định.
Trận chiến kết thúc trong chưa đầy mười lăm phút.
Nghe thấy tiếng súng trong căn cứ, những người chơi gần đó không ngừng đến trợ giúp, rất ăn ý gia nhập cuộc càn quét mấy kẻ cướp bóc.
Đến mức trong cuộc chiến, nhân số bên Sở Quang càng đánh càng nhiều, từ 34 người ban đầu trực tiếp tăng lên 45 người, khí thế càng thêm tăng vọt.
Sau khi cuộc chiến chấm dứt, Sở Quang tập hợp người chơi dập tắt lửa trong rừng, sau đó thu dọn chiến trường, thống kê tỷ lệ thương vong.
Ban đầu anh đã làm tốt dự định vận dụng hoạt tính vật chất dự trữ, kết quả không ngờ rằng biểu hiện của những người chơi này vượt qua dự kiến của anh.
Tuy rằng có 7 người bị thương, nhưng không có một ai chết.
Bị thương nặng nhất là hệ thể chất, bị một phát đạn vào đùi trong lúc lao vào.
May mắn thay, viên đạn xuyên thẳng mà không làm tổn thương động mạch hay xương cốt. Bởi vì được cảm giác đau vượt giới hạn che chở, đến lúc nhận ra thì vết thương đã ngừng chảy máu, ngay cả băng bó cũng đã bị bỏ qua.
Về phần những kẻ cướp bóc, có thể nói là khá thê thảm, Trong đó mười người bị đánh chết tại chỗ 5 người, hai người bị thương nặng mất máu quá nhiều mà chết, còn ba người bị thương nhẹ thì bị bắt làm tù binh.
Duy nhất có một việc không được hoàn mĩ chính là tiêu hao hết 200 viên đạn, trực tiếp hao tổn một lần mậu dịch, khiến Sở Quang đau lòng một trận.
Những người chơi này tuyệt không để anh tỉnh, hận không thể bắn hết toàn bộ mấy viên đạn.
Hơn nữa khẩu súng trường ổ quay bán tự động, tốc độ bắn không hề chậm. Bắn vài lần là chẳng còn một viên nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận