Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 159: Luật rừng (2)

Chương 159: Luật rừng (2)Chương 159: Luật rừng (2)
Hôm nay nhiệt độ trung bình bên ngoài nơi trú ẩn đã giảm xuống còn 13 độ, nhiệt độ này vẫn có hơi khó chịu đối với miền nam ẩm ướt.
Gió lạnh thổi lồng lộng đủ khiến cả người nhịn không được nổi da gà rồi.
Áo khoác của nơi trú ẩn được làm bằng vật liệu dẫn nhiệt thích ứng đặc biệt, khi chạm vào có cảm giác giống như cao su, nhưng nhẹ và mềm như sợi hóa học. Trong phạm vi từ 5 đến 35 độ, hiệu suất của chính vật liệu có thể được sử dụng để đạt khả năng cách nhiệt ở nhiệt độ thấp và dẫn nhiệt ở nhiệt độ cao.
Vì vậy đã xuất hiện điều này, có người có thể năng nổ nhảy nhót ngay cả trong gió lạnh, trong khi thằn lằn bị đóng băng tới mức không thể kết nối mạng.
"Trò chơi này vẫn là chưa chân thật lắm,' Dạ Thập nhẹ nhàng thở dài, nhìn lên bầu trời nói,'Tôi là người miền nam, với nhiệt độ và nhiều gió thế này, không thể không có cảm giác gì như vậy được."
"Sao mẹ nó anh không cởi quần áo ra thử xem" Rác Rưởi đang run lên vì lạnh, lúc này đang quấn một chiếc áo khoác da hươu dày cộp, nhảy liên tục để tự sưởi ấm bản thân.
Dạ Thập liếc nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc.
"Tại sao tôi phải làm vậy?"
Rác Rưởi: '"%(@I"
Dù thời tiết ngày càng lạnh nhưng hôm nay vẫn là một ngày vui đối với tiểu đội Trâu Ngựa.
Ngay trước khi họ ngoại tuyến vào ngày hôm qua, tổng số tiền dành dụm của họ đã đạt 200 xu bạc, đủ tiền để mua đất rồi.
Còn lý do tại sao không trực tuyến vào ban ngày?
Một mặt, Cuông Phong và Lão Bạch ban ngày phải đi làm, chỉ có ban đêm mới có thời gian chơi game. Còn một mặt kia là theo phân tích của Phương Trường, ban ngày trực tuyến là lúc ban đêm ở máy chủ, không có cách nào ra ngoài săn bắn, thà rằng giữ chế độ ngoại tuyến và tiết kiệm "năng lượng" cho nhân vật vào ban ngày ở máy chủ. Ban ngày, mới là sân chơi chính cho những người chơi thợ săn!
"Quản trị viên tôn kính ơi, chúng tôi muốn mua một mảnh đất."
Khi đến chỗ quản trị viên, Phương Trường nói một cách kính trọng, dâng cả hai tay đưa ra những đồng bạc mà anh và các đồng đội đã dành mấy ngày mới kiếm được.
"Đây là 200 đồng bạc, tôi và đồng đội cộng lại tổng cộng là 20 mét vuông."
Những người chơi đang xem gần đó đều liếc nhìn Phương Trường đầy ghen tị.
200 đồng bạc!
Đủ để mua hai khẩu súng rồi!
Đưa tay cầm lấy chiếc ví trong tay Phương Trường, Sở Quang gật gật đầu, sau đó lấy ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho Phương Trường, dùng ngữ điệu giải quyết việc công để nói.
"Các lô đất của cá nhân mua phải liền kề nhau, chiều dài và chiều rộng không lệch nhau quá 3 lần, hình dạng phải vuông vắn. Các lô đất mua theo nhóm có thể gộp lại tính toán. Ngoài ra, cần lưu ý việc cải tạo và xây dựng không được làm tổn hại đến cơ sở vật chất trong căn cứ, cũng không được ảnh hưởng đến các cư dân khác."
Người bình thường sẽ không tạo ra hình dạng kỳ lạ, nhưng dù sao người chơi cũng không suy nghĩ như người bình thường, việc đặt ra các quy tắc chỉ tiết hơn cũng giúp tiết kiệm thời gian cho bản thân.
Một lát nữa, anh ấy sẽ dạy Tiểu Thất đoạn thoại này.
Rốt cuộc lần nào cũng tự mình nói ra cũng rất phiền phức.
"Vị trí nào cũng được?" Nếu có thể, Phương Trường muốn trực tiếp mua ở ngay trước cửa, liên kết với lối ra duy nhất của điểm hồi sinh.
Sở Quang đáp.
"Chỉ cần trong phạm vi của kế hoạch."
Con đường chính dẫn từ viện điều dưỡng đến bốn cổng đều là đất để làm đường, đất trống ở cổng chính viện điều dưỡng cũng được đánh dấu là quảng trường ... Những điều này đều được ghi vào một cuốn sổ nhỏ.
Phương Trường cầm lấy cuốn sổ nhìn một cái, mặc dù anh đã dự đoán trước nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối. Quả nhiên mức độ tự do chỉ là một khái niệm tương đối, đặc biệt là với trò chơi trực tuyến, đội ngũ trò chơi không thể để người chơi có cơ hội lợi dụng sơ hở được, bởi vì không phải chỉ có một người chơi trên một máy chủ.
Ngay cả khi ai đó lợi dụng sơ hở, vẫn có thể coi như bug mà sửa lại.
Haiz.
Thật sự muốn thử phiên bản chơi đơn của Đất hoang OL.
Chắc chắn đã muốn chết!
Sau một hồi lựa chọn, cuối cùng tiểu đội Trâu Ngựa cũng chọn được mảnh đất rộng 30m2, gần cửa chính của viện điều dưỡng nhất.
Về phần tại sao lại là 30 mét vuông, vì mới vừa rồi anh Rác Rưởi và anh Muỗi cũng tham gia vào.
Trên thực tế, Rác Rưởi vốn dĩ không thể lấy ra 50 đồng bạc, nhưng anh Muỗi đã cho anh ấy mượn 40 đồng bạc, cộng thêm 10 đồng bạc duy nhất mà anh ấy có vừa hay lại đủ.
Rác Rưởi gương mặt tràn đầy cảm kích nói.
"Lão huynh, cảm ơn nhiều!"
"Không cần khách sáo, một tháng lãi 2 đồng."
"Gì, còn có lãi hả?"
"Chứ sao?" Anh Muỗi liếc nhìn anh và cười nói,'Tôi chỉ tính lãi suất cho cậu 5% một tháng là đã quá được rồi. Cậu cứ coi như là tiền góp nhà đi."
Rác Rưởi: 'MMP'" (lời mắng chửi vùng Tứ Xuyên có nghĩa là đĩ mẹ mày)
Anh Muỗi: "Cậu nói gì?"
Rác Rưởi: "Tôi nói anh là MVP!"
Anh chàng này ở ngoài có thực sự bán đồ nội thất không?
Vừa biết làm thuốc súng, vừa hiểu cách tạo cung và nỏ, còn cho vay nặng lãi nữa...
Sở Quang ở bên cạnh nghe thấy thì có biểu hiện kỳ quái, anh luôn cảm thấy người này rất được, nhưng cũng không tiện nói cái gì.
Mặc kệ anh ta làm gì trong "thực tế”. Dù sao thì anh cũng chỉ là một NPC không có cảm xúc.
"Quản trị viên đại nhân."
"Cậu cũng tới đây mua đất à?" Sở Quang hỏi người chơi trước mặt.
"Ừ, tôi cũng muốn mua, nhưng tôi chưa gom đủ tiền và điểm cống hiến,' Người chơi đó gãi đầu xấu hổ, sau đó nhớ ra mục đích của mình, nhanh chóng nói,'Có rất nhiều người đến từ phía nam của viện điều dưỡng, chắc có khoảng mười người."
Sở Quang hơi sững sờ.
"Nhiều người như vậy sao?"
Còn đến từ phía nam.
Lễ nào...
"Có hơn hai mươi con bò! Trên lưng bò có nhiều đồ vật!"
Người chơi còn chưa kịp nói xong, Sở Quang liền từ trong ví lấy 5 đồng ném vào tay hắn.
"Vào kho lấy 20 ký nấm ô xanh đem ra cổng phía nam chờ tôi".
Vui vẻ nhận lấy phần thưởng, người chơi đó cung kính nhận nhiệm vụ.
"Tuân lệnh, quản trị viên đại nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận