Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 443: Nguyên lý, phương pháp, kết luận (2)

Chương 443: Nguyên lý, phương pháp, kết luận (2)Chương 443: Nguyên lý, phương pháp, kết luận (2)
- Bất kể nói như thế nào, từ nơi này xuất phát đều là nhất định, việc chúng ta cần làm chồng chất như núi, đã không có thời gian có thể trì hoãn. Tuy nhiên, điều làm tôi lo lắng là tôi luôn cảm thấy mọi thứ không diễn ra suôn sẻ như vậy... Chiến tranh có thực sự kết thúc không? Thành thật mà nói, tôi đang bối rối.
- Người thầy đáng kính của tôi đã từng dạy tôi, trong bất kỳ tình huống nào cũng phải chuẩn bị hai tay, tình huống sẽ không lúc nào cũng thuận lợi như chúng ta mong đợi.
Người đàn ông trong hình ảnh ba chiều nhìn lên bầu trời, sau đó hai mắt nhìn thẳng về phía trước, từ khuôn mặt không có biểu hiện, nặn ra một nụ cười lạc quan.
- Ha ha, nghe này, nhặt được đoạn video thu hình.
- Nếu các bạn đang đứng trong một không tưởng của sự thịnh vượng, với một hương thơm của hòa bình trong không khí, xin vui lòng gửi nó đến bảo tàng cho tôi. Đây là tư liệu quý giá, có lẽ bạn có thể tìm thấy tên tôi trong phòng trưng bày, tôi có thể chắc chắn rằng bảo tàng sẽ cung cấp cho bạn một số tiền rất lớn, câu này là những gì tôi nói. Nếu họ đang nợ, bạn ném cái hộp này đến ngay trước mặt họ, haha.
Người đàn ông cười sảng khoái, trên mặt bỗng nhiên hiện ra một tia tịch mịch.
- Nhưng nếu tình huống B xảy ra, chúng ta không may sống trong một thế giới bi thảm, điều đó chứng minh... Chúng ta có thể đã thất bại.
- Tôi xin lỗi, cho dù đó là đối với người cố vấn của tôi, hoặc những người tin tưởng tôi, để cho cơ hội này đến tương lai cho tôi. Một chút điều tôi có thể làm cho các bạn chỉ còn lại một điều như vậy.
- Xin vui lòng mang theo đoạn video này, đi đến vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Thanh Tuyền để tìm nơi trú ẩn 117, nó nên nằm ngay dưới ga tàu điện ngầm Garden Street. Vị trí cụ thể tôi không rõ ràng, các bạn có thể phải tìm kiếm.
- Người quản lý ở đó là người quen của tôi, tôi đã từng nhờ anh tôi giữ một chiếc vali cho tôi, bên trong chứa một cái gì đó rất hữu ích. Nếu đó là trường hợp B, tôi có lẽ không có cơ hội để lấy nó, bạn hãy mang nó đi, người bạn cũ của tôi sẽ đưa nó cho bạn sau khi nhìn thấy hình ảnh này. - Hãy nhớ mật khẩu của hộp, X1179.
- Nếu mở sai ba lần liên tiếp, bạn sẽ không có gì cả.
Trên đường trở về, hai tay Ân Phương ôm chặt lấy băng ghi hình ba chiều kia, vẻ mặt trang trọng, giống như ôm đứa nhỏ của mình.
Tay phải kia lặp đi lặp lại ma sát ở trên, đều sắp sờ mòn vỏ ngoài rồi.
Mẹ ơi...
May mắn là mình đã nhớ mật khẩu.
Sở Quang nhìn cảm thấy cay mắt, vẻ mặt như ông lão, hơi nghiêng mặt qua. Nhưng hết lần này tới lần khác, ánh mắt Ân Phương đột nhiên lấp lánh nhìn về phía hắn.
- Nếu tôi mang thứ này trở lại, ngài nói rằng học viện sẽ tha cho tôi một con đường sống hay không? Cái hộp cho ngài, tôi không muốn gì cả.
Sở Quang liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Tôi hơi khách khí với cậu, cho nên cậu có phải xem tôi là kẻ ngốc hay không.
Ấn Phương sửng sốt.
Sở Quang thoải mái đưa tay ra, không cần tốn nhiều công sức đã bắt tói hộp video 3D kia từ trong ngực đối phương.
- Cậu biết không? Tôi không giết người diệt khẩu, đã rất không phụ lòng của cậu.
Nhìn sắc mặt tiểu tử bên cạnh dần dần tái nhợt, Sở Quang không tiếp tục hù dọa hắn, cười vỗ vỗ bả vai hắn.
- Cậu có biết, tôi lần đầu tiên đến thế giới này... À, tôi có ý là, cậu có biết tôi gặp cái gì sau khi tỉnh lại không?
Ân Phương nuốt nước miếng, âm thanh nhẹ nhàng run rẩy.
- Gặp phải cái gì...
- Một con chó mộc ra hai cái đầu, nó giống như chạy ra từ địa ngục để đón tôi.
Nhét băng video ba chiều vào túi, Sở Quang thuận miệng nói.
- Lúc ấy nếu tôi chậm hơn một chút, có thể đã chết. - Trên thực tế, sau đó tôi phát hiện ra rằng nếu tôi chạy về phía đông hoặc bắc, nó cũng là một con đường chết. Kẻ hèn này có thể sống sót hoàn toàn là may mắn, tôi sẽ hảo hảo quý trọng cái mạng này của mình, cho nên khuyên cậu, tốt nhất đừng để cho tôi cảm thấy cậu là một uy hiếp.
Phía tây là hồ, một con đường chết. Hướng bắc đụng phải kẻ cướp đoạt, hướng đông trực tiếp chạy vào trong nồi của người biến chủng, đều là kết quả sống không bằng chết.
Mặc dù hiện tại hồi tưởng lại, Sở Quang cũng là cảm thấy đổ một thân mồ hôi lạnh vì mình.
Ấn Phương há miệng, vẻ mặt có chút ngốc nghếch.
Sở Quang không để ý tới hắn, hai tay ôm ra sau đầu nhắm mắt dưỡng thần, sửa sang lại tin tức lúc trước thu được từ băng video, cùng với ý tưởng trong chốc lát làm thế nào để chỉnh sửa, cập nhật đoạn hình ảnh ba chiều này lên trang web chính thức.
Mấy người chơi nhỏ ngồi trên xe tải hai mặt nhìn nhau, biểu tình kia giống như xem phim ngoại ngữ nửa ngày không có phụ đề, vẻ mặt tràn đây ngây thơ.
Tuyền Thủy ngoắc ngoắc ngón tay với lão huynh Chiến Tranh, ý bảo hắn dựa vào, hạ thấp âm thanh nhỏ giọng nói.
- Ngươi nói rằng chúng ta nên ám chỉ nhà quản lý nên thưởng cho chúng ta?
Lão huynh Chiến Tranh lộ vẻ mặt ngây thơ.
- Không biết... Hỏi thẳng?
Hai người đều ngượng ngùng mở miệng trước.
Lúc này, tôi đen nhất vẫn không nói gì mở miệng.
- Người quản lý! Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành chưa?
Ngẩng đầu đối mặt đôi mắt chờ mong, Sở Quang giật mình, mình tựa hồ quên đưa tiền.
Biểu tình uy nghiêm trên mặt không thay đổi, hắn trầm ổn gật đầu nói.
- Các cậu làm rất tốt, đều rất tốt.
Suy nghĩ một chút, Sở Quang cuối cùng vẫn quyết định cho người chơi một chút ngọt ngào, chọn một phần thưởng nhiệm vụ chỉnh sửa trước trên VM, nhấp vào nút gửi. [Mẹo: Kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh ẩn. ]] .
[Phần thưởng: 10 bạc, 100 điểm cống hiến].
Về phần mấy cái khoang ngủ đông trên xe tải, đó là công việc của quản lý kho hàng, Sở Quang cũng không phụ trách giúp bọn họ tính toán những rác rưởi này đáng giá bao nhiêu tiền.
Nhìn thấy màn hình VM hiẹn ra gợi ý, trên mặt người chơi nhao nhao lộ ra biểu tình kích động.
10 bạc thì không nói, qua một kịch bản lại còn có 100 điểm cống hiến làm phần thưởng.
Điều này cũng quá sảng khoái đi.
Nhìn bọn họ vui vẻ như vậy, trong lòng Sở Quang cũng cao hứng.
Nếu tất cả mọi người trên đất chết đều đáng yêu như những người chơi nhỏ của mình.
Chiếc xe tải tiếp tục di chuyển về phía trang trại Trường Tồn.
Nhưng đúng lúc này, xa xa phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng súng, viên đạn bay qua trần xe tải, có một phát còn bắn trúng cửa sổ trước.
- Có địch.
- Là kẻ cướp đoạt.
Người đối diện còn không ít, một vòng đồng loạt bắn ra ít nhất cũng có ba mươi tiếng súng vang lên, tuy nhiên những người này rõ ràng là người ngoài nghề, trang bị thối còn nổ súng khi cách xa như vậy, một người cũng không bắn trúng.
Người chơi lái xe cũng là một kẻ ngoan độc, thấy rõ viên đạn là từ phía trước bắn tới, không chút hoảng hốt, hơi động vô lăng, thuần thục đụng đầu xe vào trong tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận