Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 86: Nông Trường Bố Lãng! Cứ Điểm NPC Mới! (2)

Chương 86: Nông Trường Bố Lãng! Cứ Điểm NPC Mới! (2)Chương 86: Nông Trường Bố Lãng! Cứ Điểm NPC Mới! (2)
"Tôi chưa gặp anh bao giờ, các người là từ đâu tới?"
Sở Quang thoái thác bằng một lý do đã chuẩn bị tốt từ trước sớm.
"Đến từ nơi hoang dã, gần đây chúng tôi đã di cư đến vùng này."
Người đàn ông nghỉ ngờ hỏi.
"Dân du mục?”
Sở Quang nhún vai, cho hắn một câu trả lời nước đôi lập lờ.
"Tùy vào cách anh hiểu."
Dân du mục trên đất hoang cũng không hiếm thấy, nhất là ở một vùng ngoại thành, thậm chí có thể nói là tương đối phổ biến.
Bình thường những người này sẽ không tiến vào thành khu, chủ yếu du ngoạn ở những nơi hoang dã giữa các thành phố.
Bọn họ không trồng trọt, dựa vào việc chăn thả và đi săn mà sống, đuổi theo loài đột biến, dấu chân của bầy thú, từ một khu vực này di chuyển đến một khu khác, thỉnh thoảng cũng sẽ làm chút việc giao dịch mua bán giống các thương nhân, dùng rác rưởi nhặt được nhờ đánh nhau với con mồi để đổi lấy đồ dùng hàng ngày.
Đương nhiên, thỉnh thoảng bọn họ cũng làm chút việc cướp bóc mua bán.
Trên đất hoang cũng không tồn tại người tốt hoặc là người xấu trên một khái niệm tuyệt đối, dưới điều kiện và hoàn cảnh đặc biệt, bất kỳ người nào cũng có thể trở thành kẻ cướp đoạt.
Người đàn ông cũng không lập tức tín nhiệm ba người trước cổng, nhưng trong tay ba người họ cầm súng, cũng khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhất là không biết "bộ tộc" bọn họ có bao nhiêu người.
"Hàng hóa của các người có những gì? Dự định đổi thứ gì?"
"Năm mươi cân thịt hun khói khô, hai mươi cân cá xông khói, cùng mười tấm da lông linh cẩu đột biến... Chúng tôi cần công cụ sửa chữa và lương thực trồng được trong đất. Tôi cam đoan, giao dịch hoàn thành chúng tôi sẽ đi ngay, tuyệt đối không ở lại nơi này thêm một giây."
Cuối cùng vẫn tin tưởng nhóm người này là đến giao dịch, người đàn ông chậm rãi rút công cụ che chắn là họng súng về lại, nói bằng ngữ khí cảnh cáo.
"Các người chờ ở đây, tôi quay vào xin ý kiến một chút."
"Xin cứ tự nhiên."
Sau khi nói xong, Sở Quang an tĩnh đứng tại chỗ chờ đợi.
Mà hai người chơi phía sau anh thì nhỏ giọng xì xào bàn tán.
"Cái cứ điểm của nhóm người sống sót này có chút ngầu thật đó... Tôi thấy lối kiến trúc của nơi này mang hơi hướng của loại hậu Sách Khải Huyền."
"Đúng thật, xem ra nội dung lần này đổi mới không ít."
"Chẳng lẽ người đó chính là NPC mới sao?"
"Chắc vậy, cũng không biết tên đó đang bô bô nói cái gì."
"Có ma mới hiểu được, tôi chỉ biết là cái thái độ kia nhìn như kiểu là muốn ăn đòn..."
"Tôi cũng cảm thấy thế"
Không ai thích bị súng chĩa vào.
Sở Quang cũng không thích.
Nhưng dù gì mình cũng không thể hồi sinh, khi đang ở bên ngoài thì vẫn nên khắc chế một chút.
Không cần chờ đợi quá lâu, cổng sắt phía trước rất nhanh đã mở.
Một cỗ xe kéo chất đây gỗ được kéo đến bởi một nông nô bị còng chân đi ra từ trong bức tường vây dưới sự giám thị của hai nòng súng.
Trên xe kéo chất đầy bao tải lương thực, các loại công cụ thì được nhồi vào từng khung gỗ.
Người đàn ông lúc nãy đứng trên tường rào hét lớn vào mặt Sở Quang cũng đi ra ngoài cổng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm anh.
"Lưu Chính Nguyệt." "Sở Quang."
Hai người chỉ nắm lấy tay nhau rồi mau chóng buông ra.
Nhìn Sở Quang, Lưu Chính Nguyệt tiếp tục nói.
"Tôi muốn biết trên xe các người chở loại thịt gì."
"Thịt hun khói khô đều là thịt linh cẩu đột biến thịt, cá xông khói là cá nheo và cá diếc, anh có thể thoải mái kiểm tra." Sở Quang bình tĩnh nói.
Anh biết người này đang lo lắng cái gì.
Lưu Chính Nguyệt không phí lời, bước lên phía trước, đưa tay nhấc tấm nhựa chắn trên xe lên, xích lại gần cẩn thận kiểm tra.
Nhất là những loại thịt xông khói kia càng là đối tượng quan trọng cần kiểm tra.
Hắn ta lấy ra từ bên hông ra một chiếc dao nhỏ, tùy ý chọn một khối thịt khô chất lượng tạm ổn, cắt một đoạn lớn chừng ngón cái, ném cho nông nô kéo xe.
"Ăn"
Nông nô không dám phản kháng, vội vàng nhét thịt khô vào bên trong miệng, sợ chậm nửa nhịp sẽ bị đánh, nhai một hồi lại vội vàng nói.
"Là thịt linh cẩu đột biến, không có muối, chỉ hong khô đơn thuần."
Không có muối vị rất bình thường, dù sao nơi này cũng là đất liền, Lưu Chính Nguyệt cũng không nói thêm gì, hơi lim dim mắt an tĩnh chờ đợi.
Gần mười phút đồng hồ trôi qua.
Thấy nông nô không có bất kỳ phản ứng gì bất thường, lông mày của hắn có chút giãn ra, quay đầu nhìn về phía Sở Quang, dùng hai tay khoa tay ra hiệu con số nói.
"Một cân thịt xông khói, cá xông khói, đổi hai cân lúa mạch xanh, hoặc là hai cân khoai sừng dê. Da lông đổi công cụ, một tấm đổi một món."
Khoai sừng dê là một loại rễ cây thu hoạch, cảm giác có chút giống khoai tây, hình dạng giống sừng dê rừng.
Bởi vì giàu lượng Carbohydrate, cách bảo quản và phát triển đều cực kỳ thuận tiện, bởi vậy thứ khoai này rất giống lúa mạch xanh, là loại lương thực chủ yếu của một vùng những người sống sót lân cận .
Trước đó khi còn ở Phố Bethe, Sở Quang đã từng may mắn trông thấy thứ này được trông tại cửa nhà của người sống sót, ví dụ như đối diện cửa nhà họ Dư cũng có.
Trước đó Sở Quang cũng từng thử trồng qua, thế nhưng rất nhanh đã từ bỏ.
Cũng không phải trông không lên, mà mỗi ngày anh đều muốn ra ngoài nhặt ve chai, trong nhà không ai chăm bón, vụ thứ nhất vừa mới mọc lên được một đoạn đã không biết người nhà ai thuận tay lấy đi mất...
Mua ít khoai sừng dê về trạm tiền đồn trồng có lẽ là một ý định không tồi.
"Một cân thịt muối chí ít cũng đổi được năm cân lương thực, lúa mạch xanh và khoai sừng dê mỗi thứ một nửa. Mặt khác, những thứ da lông đều là da lông tốt nhất, một tấm chí ít cũng phải đổi được ba món công cụ" Sở Quang lắc đầu nói: "Tôi từng đi qua phố Bethe, đừng nghĩ là tôi không biết giá thị trường."
Báo giá tiền này chỉ là để cò kè mặc cả.
Nhưng mà điều Sở Quang không nghĩ tới chính là, sau khi nghe anh báo giá, Lưu Chính Nguyệt này cũng không hề trả giá, mà chỉ kinh ngạc quan sát anh.
Chẳng lẽ là mình báo giá quá cao?
Ngay khi Sở Quang suy nghĩ có nên chủ động nhường một bước hay không, người đàn ông trước mắt này cuối cùng lại hồi phục thần trí, vẻ mặt kì lạ nhìn Sở Quang, chậm rãi gật gật đầu.
". Thành giao."
Những người này buôn bán đều không mặc cả trả giá sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận