Trò Chơi Này Cũng Quá Chân Thật

Chương 135: Hiệu quả trị bệnh của thuốc kháng sinh (2)

Chương 135: Hiệu quả trị bệnh của thuốc kháng sinh (2)Chương 135: Hiệu quả trị bệnh của thuốc kháng sinh (2)
Công viên Thấp Địa cách phố Bethe khoảng chừng 3 cây số, ra khỏi công viên là đống phế tích đổ nát cùng cây cối xanh tươi nằm rải rác, muốn tránh đi thì vô cùng nguy hiểm, đi đường vòng ít nhất phải hơn 2km.
Nhưng mà, Dư Hổ chỉ đi mất chưa đầy 2 tiếng đồng hồ đã cõng anh cả trên lưng chạy đến đây.
Sở Quang bảo Đằng Đằng cầm một tấm da lông đến, đặt trên bàn gỗ, sai Dư Hổ đặt Dư Hùng lên đó.
Người này từng là một hán tử, giờ này đang hấp hối, sắc mặt trắng bệch.
Những người nhặt rác ở phố Bethe có một chế độ ăn uống khá đơn giản, hầu hết đều thiếu dinh dưỡng, hơn nữa còn thiếu các điều kiện y tế hiệu quả. Nếu không nhiễm phải bệnh thì còn tốt, lỡ nhiễm phải bệnh một cái thì hơn nửa đường là đường chết.
Sở Quang nhìn sơ qua miệng vết thương của anh ta, thông qua vết máu mủ bên ngoài vết thương bước đầu phán đoán là bị nhiễm trùng, vì vậy anh cho anh ta ăn vào một viên kháng sinh được rút ra từ lần trước, sau đó xử lý đơn giản vết thương của anh ta.
"Dùng than tro có vấn đề gì không?" Dư Hổ lo lắng hỏi han.
"Tùy trường hợp, than tro nung ở nhiệt độ cao thì không sao."
Thành phần của thứ này là muối kali, có tính kiềm nên tác dụng diệt khuẩn khá tốt, bên trong Bách Thảo [Bản thảo cương mục] có nhắc đến vấn đề này.
Tuy rằng hiệu quả kém hơn cồn, nhưng trong trường hợp không có cồn có độ tinh khiết cao, nhất là trong trường hợp dã ngoại thì nó là một chất thay thế khá tốt.
Đương nhiên, cái đó chỉ là than tro được nung ở nhiệt độ cao.
Nếu như là than dưới bếp lò tiện tay vớt lên thì là vấn đề lớn, có quỷ mới biết trong đó có vi khuẩn uốn ván hay không, một nắm bụi cũng có thể tiễn người đi được.
Đại khái qua năm phút sau.
Sắc mặt Dư Hùng chuyển biến tốt đẹp đi rất nhiều, lông mày nhíu chặt giãn ra, mồ hôi cũng ngừng túa ra. Sở Quang yên lặng ghi nhớ.
Không hổ là công nghệ trước chiến tranh, hiệu quả của loại kháng sinh này thực sự tốt.
Dư Hổ ở bên cạnh không còn dè dặt nữa, thấy tình trạng của anh cả mình đã trở nên tốt hơn, cậu lập tức lao tới, nắm tay anh trai mà nước mắt lưng tròng.
"Anh, hiện tại anh cảm thấy như thế nào?"
"Tiểu Hồ? Này, là đâu... Chú ý thấy Sở Quang đứng bên cạnh, Dư Hùng đang mơ màng trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc.
"... Sở Quang?"
"Là tôi.'
"Không phải anh đã..."
"Còn sống, nhưng mà tôi sẽ không trở về."
Dư Hùng sửng sốt, nhưng nhìn áo khoác xanh lam xung quanh, anh ta đại khái đã hiểu được tình huống, trên mặt hiện lên tươi cười.
"Chúc mừng cậu, xem ra cậu đã tìm được bạn đồng hành của mình."
"Ừ, gần đây mới tìm được." Sở Quang thản nhiên cười nói,'Trước đây làm phiền mọi người đã chiếu cố."
"Xin đừng nói như vậy, chúng tôi có chiếu cố cậu gì đâu, nhưng ngược lại cậu lại cứu tôi một mạng... Cái viên nhộng đó chắc hẳn đắt tiền lắm." Người đàn ông cao lớn thô kệch, vẻ mặt quấn bách.
Loại viên thuốc có cảm giác giống như nhựa này là thứ tốt chỉ có ở thành phố Boulder, trước kia anh ta chỉ từng nghe nói, chưa bao giờ thấy qua.
Nhưng cho dù là ở thành phố Boulder, chưa chắc người nào cũng đều mua được.
"Không cần để ý, tiện tay mà thôi. Một lát nữa tôi sẽ cho anh thêm một viên, nếu có cảm giác nóng lên thì ăn vào, nếu không có thì thôi, giữ lại về sau cứu mạng cũng tốt."
Người khác đối với mình tốt, cho dù chỉ là một miếng bánh Sở Quang cũng sẽ ghi nhớ rõ.
Huống hồ chỉ viên thuốc đó đối với bọn họ là quý giá, nhưng đối với Sở Quang cũng chỉ là phần thưởng của chiếc hộp bí ẩn mà thôi.
Nghe Sở Quang nói sẽ cấp thuốc cho mình, Dư Hùng vội vàng lắc đầu nói.
"Như thế làm sao được! Cậu đã cứu tôi một mạng, làm sao tôi có thể nhận một thứ quý giá như vậy."
Sở Quang không nhiều lời với anh ta, nhét tấm bìa nhôm cắt thành từng mảnh nhỏ vào †ay em trai anh ta.
"Cậu cầm cho anh trai mình, đừng để tôi cứu anh ấy vất vả như vậy, trên đường chở anh ấy về thì anh chết vì nhiễm trùng."
Vẻ mặt Dư Hổ do dự, nhưng nhìn thoáng qua vết thương trên đùi anh cả mình, cuối cùng vẫn gật đầu.
"Cảm ơn... tôi sẽ báo đáp cậu! Chờ tôi cõng anh tôi vê, mỗi ngày tôi sẽ đến làm việc cho cậu!"
"Không cần đâu, hiện tại cậu là trụ cột của gia đình, cũng là người duy nhất có thể săn thú, nếu cậu làm việc cho tôi thì người nhà của cậu phải ăn gì? Nếu cậu thật sự muốn báo đáp tôi, thì trước hết phải chờ cái này qua đã, sang mùa xuân năm sau bắt đầu lại."
Thấy Sở Quang đã nói như vậy, hai người không từ chối nữa, trong ánh mặt tràn ngập sự cảm kích, tỏ vẻ chờ mùa đông này qua nhất định sẽ báo đáp anh.
Lão Bạch đứng bên cạnh kéo Phương Trường đang xem kịch qua một bên, nhỏ giọng để quản lý không nghe thấy, hỏi.
"Bọn họ đang nói gì vậy?"
Phương Trường xoa cằm suy nghĩ.
"Nghe không hiểu, nhưng có thể đoán được đại khái."
Dạ Thập đứng một bên giật dây.
"Vậy nói chút đi, đại khái thôi cũng được.”
"Được thôi, tôi đây xin nói đơn giản, không biết phải sự thật hay không... Cậu thiếu niên dân bản xứ đó vì muốn chữa bệnh cho người nhà, ra ngoài săn thú, kết quả bị chúng ta bắt làm tù binh. Quản lí nhận ra cậu ta, bảo cậu ta đưa người nhà bệnh nặng đến, dùng thuốc chỗ tránh nạn chữa bệnh cho bọn họ, sau đó đám người bản xứ cực kì cảm động, tỏ vẻ chúng ta là bạn bè của họ, kế tiếp có lẽ là thiết lập ngoại giao với chúng ta."
Lão Bạch nói.
"Làm sao thiết lập quan hệ ngoại giao?"
Phương Trường còn chưa lên tiếng, Dạ Thập đã võ vai anh, cười đùa tí tởn nói.
"Anh ngốc à, người bản xứ làm sao biết thiết lập quan hệ ngoại giao? Đương nhiên là thông gia! Tù trưởng gả con gái mình đến đây, đó không phải là cách xưa sao."
"Tôi Fuck! Vậy chẳng phải quản lí của chúng ta hi sinh quá lớn sao?"
Cuồng Phong ho nhẹ một cái.
"Đừng nghe Dạ Thập đoán mò, mặc dù không thể bài trừ phương án này, nhưng tôi vẫn xem trọng CP anh ấy và bà chủ cửa hàng vũ khí hơn."
Phương Trường gật đầu.
"Cuối cùng tôi cũng có chung nhận thức với Cuồng Phong, hai người nên suy nghĩ lại một chút đi, tại sao sóng não của hai người không bao giờ cùng kênh với người bình thường."
Hai mắt Đằng Đằng lấp lóe tỏa sáng, kích động nhỏ giọng nói.
"Tại sao nhất định phải là CP bới bà chủ tiệm chứ? Không thể là cậu thanh niên muốn báo đáp được sao?"
"Móa! Cô sai rồi!"
"Trò chơi này có nghiêm túc sao? Có nghiêm túc sao?”
Sở Quang thật sự không nghe nổi nữa, làm bộ như chưa nghe gì rời khỏi đây.
Lại nói tiếp...
Phiên bản hiện tại thu nhập của người thợ may có vẻ hơi cao?
Phiên bản tiếp theo sẽ cân bằng lại một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận