Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 97


“Tìm người.” Doãn Tĩnh đứng ở dưới hoàng hôn, mái tóc màu đen biến thành màu hạt dẻ xinh đẹp.
“Rất quan trọng sao?”
“Đúng vậy, rất quan trọng, một người so với sinh mệnh của tôi còn quan trọng hơn.”
Tô Vi ngồi ở ghế sau, nhìn bộ dáng nam nhân độc thân thất hồn lạc phách, không nhịn được thở dài.
Liếc mắt một cái lầm cả đời, chậc chậc chậc.
Đáng tiếc, người ta đã có người trong lòng.
-
Xe quân dụng lái ra khỏi căn cứ thứ ba, đi về phương hướng căn cứ thứ năm.
Doãn Tĩnh được đến tin tức, người cô muốn tìm, hiện tại đang ở trong căn cứ thứ năm.
“Tôi đang chuẩn bị đi căn cứ thứ năm, nghe nói nơi đó tương đối loạn, tôi cảm thấy hai người lưu lại căn cứ thứ ba tốt hơn.”
“Chúng tôi cũng đi tìm người.” Lục Nhưỡng nhàn nhạt nói.
Tô Vi mở to một đôi mắt, đầy mặt tò mò.
Tìm ai?
“Hai người cũng tìm người?” Doãn Tĩnh phát ra âm thanh hoang mang, “Hai người tìm ai?”
Lục Nhưỡng điểm điểm mu bàn tay, đột nhiên chuyển ánh mắt về phía Tô Vi, sau đó lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, “Bí mật, tôi chuẩn bị cho Vi Vi một kinh hỉ.”
Tô Vi nháy mắt cảm giác da đầu tê dại.
Không thích hợp, cô có phải đã quên mất cái gì hay không?
Trong căn cứ thứ năm rốt cuộc có cái gì khủng bố có quan hệ cùng cô?
Ma quỷ! Lần này lại tưởng chơi cái gì!
Xét thấy biểu tình của đại ma vương thật sự là quá lệnh người sởn tóc gáy, Tô Vi quyết định dán lên cho chính mình hai lá phù đuổi ma. Sau đó cô lại dán thêm hai lá phù, tìm kiếm ở trong ba lô của chính mình, rốt cuộc cũng tìm được một chiếc áo khoác, cảnh giác mà mặc vào người.
Tô Vi vừa nhấc đầu, nhìn thấy tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Nhưỡng.
Cô kéo thẻ bài ở trước n.g.ự.c áo khoác, nhỏ giọng phổ cập khoa học, “Nike.”
Là một nữ sinh viên, Tô Vi thích nhất là đi chùa miếu.
Thích làm nhất là cắm ba cây hương xin một số tiền của từ trên trời rơi xuống.
Đối mặt với mê tín, trước kia cô chỉ là coi trọng, hiện tại cô lại coi như trân bảo.
Lục Nhưỡng khắc cô, không sao, cô mặc Nike là sẽ không phát sinh vấn đề gì!
Càng đi về phía bắc, độ ấm càng ngày càng thấp.
Hiện tại độ ấm ban ngày đã khoa trương trực tiếp từ 40 độ hạ thấp xuống 25 độ.
Quả nhiên là mạt thế, ngay cả thời tiết cũng không nói đạo lý như vậy.
Nhưng người xác thật thoải mái hơn nhiều.
“Phía trước giống như có xe thả neo.” Doãn Tĩnh dừng xe lại, sau đó mở cửa sổ xe ra, nhìn thoáng qua bên ngoài.
Tuy rằng con đường này không nhiều người, nhưng bởi vì hẹp, cho nên sau khi chiếc xe phía trước dừng lại, trực tiếp liền chặn xe Doãn Tĩnh bọn họ.
Bên cạnh chiếc xe phía trước có nam nhân trung niên đang ngồi xổm nơi đó sửa xe, bên người còn có một nữ nhân trẻ tuổi thân hình mảnh khảnh, bên chân để một cái lốp xe cũ.
Hẳn là lốp xe bị nổ.
Nam nhân trung niên nhìn thấy phía sau có xe lại đây, theo bản năng dừng động tác một chút. Sau đó, cửa chiếc xe kia bị mở ra, từ bên trong đi ra một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Doãn Tĩnh ló đầu ra, tuy rằng dáng người cao gầy, nhưng rõ ràng là một nữ nhân.
“Xin lỗi, xe của chúng tôi bị hỏng, đang sửa.” Nữ nhân trung niên hướng Doãn Tĩnh bọn họ chào hỏi.
Doãn Tĩnh gật đầu, nói với Tô Vi và Lục Nhưỡng ở phía sau: “Chúng ta cũng vừa lúc nghỉ ngơi một chút đi.”
Nói xong, Doãn Tĩnh xuống xe.
Lục Nhưỡng cũng đẩy cửa ra đi xuống, chắc là đi giao nộp nước.
Tô Vi còn chưa ngủ đủ, Lục Nhưỡng vừa đi, cô liền một mình bá chiếm ghế sau.
Nằm ngang ngủ, nằm nghiêng ngủ, cô tưởng ngủ như thế nào liền ngủ như vậy.
Nữ nhân trung niên nhìn thấy Lục Nhưỡng từ trên xe đi xuống, trước mắt sáng ngời.
Lục Nhưỡng thoạt nhìn thật sự là quá sạch sẽ thoải mái thanh tân, không hợp với mạt thế xám xịt này.
Nữ nhân trung niên một chút liền nhận định Lục Nhưỡng là dê đầu đàn bên trong ba người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận