Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 251


“Muốn ăn như thế nào?” Lục Nhưỡng xách thùng nước, tầm mắt rơi xuống trên mặt Tô Vi.
Tô Vi trầm ngâm nửa ngày, “Cá gọi hoa?”
Cơm chiều tương đối đơn giản, cuối cùng làm cá nướng, khả năng bởi vì món cá gọi hoa của Tô Vi thật sự là quá tiên tiến, cho nên ngay cả đại sư như Lục Nhưỡng cũng không làm được.
Tô Vi ở trong lòng trộm giận mắng Lục Nhưỡng, phế vật!
“Tôn tiểu thư, cô có muốn vừa xem phim truyền hình vừa ăn cơm không?”
Bác sĩ Bạch tri kỷ đưa di động của chính mình cho Tôn Dạng Dạng, “Không có mật mã, cô có thể tùy tiện xem.”
Tôn Dạng Dạng cự tuyệt: “Không cần.”
Bên kia, Tô Vi đang nỗ lực tìm phim trong di động, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người.
Cô quay đầu, liền nhìn thấy Tôn Dạng Dạng không biết từ khi nào đã ngồi xuống bên cạnh cô.
Tô Vi:???
“Tôi tìm giúp cô nhé?”
Khoảng thời gian trước, Tô Vi thừa dịp có mạng download rất nhiều phim truyền hình.
Cô cũng không biết chính mình rốt cuộc đã download bao nhiêu, dù sao vẫn luôn đặt ở trong folder.
Tôn Dạng Dạng di chuyển ngón tay, cuối cùng chọn trúng một bộ, click mở.
Cùng lúc đó, cá nướng xong.
Tô Vi một bên thổi cho khỏi nóng, một bên quay đầu đi xem phim mà Tôn Dạng Dạng chọn.
Giải phẫu không đánh mã.
Tô Vi:……
Tô Vi ngậm một ngụm cá ở trong miệng, nhìn về phía Tôn Dạng Dạng, biểu tình thực ngốc.
Cô nghiêm túc? A a a a ruột chảy ra a a a! Cái kia là não sao? A a a a! Não người!!!!
Tôn Dạng Dạng cầm cá bác sĩ Bạch đưa qua, thập phần nghiêm túc xem bộ phim cô đã lựa chọn.
Hơn nữa, khi đối thượng tầm mắt Tô Vi, còn hướng cô vẫy vẫy tay.
“Không cần, tôi đột nhiên không nghĩ xem.”
Tô Vi hu hu hu trở lại bên người Lục Nhưỡng, so sánh giữa đại ma vương và bộ phim kinh dị kia, đột nhiên cảm thấy đại ma vương vẫn đáng yêu hơn nhiều.
Tôn Dạng Dạng xem phim một mình.
Cô nhìn chằm chằm màn hình di động, âm thanh sâu kín, “Tai nạn xe, chỉ cần va chạm đủ tàn nhẫn, não người cũng sẽ ra tới.” Nói xong, cô lộ ra một nụ cười với Tô Vi.
Tô Vi: Sởn tóc gáy.JPG.
Lục Nhưỡng đang nướng con cá tiếp theo.
Đây là con thứ ba.
Hai con cá vừa nướng xong, Tô Vi và Tôn Dạng Dạng mỗi người một con.
“Anh, sự tình trước kia, anh còn nhớ rõ không?” Tô Vi một bên ăn cá, một bên thử.
“Sao? Chuyện gì?”
Tỷ như, em bảo anh gọi là ba ba, bảo anh bóp chân.
Tô Vi dùng sức nuốt nuốt nước miếng, “Em giống như ba ba ngậm đắng nuốt cay chiếu cố anh bị mất đi ký ức.”
“Nha.”
Nha?
Vậy rốt cuộc là nhớ rõ hay không?
Lục Nhưỡng hơi nghiêng đầu, nhìn thấy biểu tình Tô Vi khẩn trương.
Ngàn vạn đừng nhớ rõ, con trai.
Nam nhân nhàn nhạt nói: “Không nhớ rõ.”
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Tô Vi an tâm hơn rất nhiều, không biết vì sao, trong lòng thế nhưng cảm giác có chút phiền muộn.
Cô suy đoán đại khái chính là vì trái tim băng giá sau khi con trai lớn lên, đủ lông đủ cánh, quên mất ba ba đã phải ngậm đắng nuốt cay dạy dỗ và nuôi nấng hắn lớn lên đi.
Lục Nhưỡng nướng cá ăn thật ngon.
“Anh, đầu cá này anh có ăn hay không?”
Không ăn cho đôi môi anh đào của cô ăn.
Tô Vi lại bắt được đầu cá của Lục Nhưỡng, cắn đến kẽo kẹt vang.
“Anh, anh nướng cá ăn thật ngon, cái đuôi cá này anh có ăn không?”
-
Nước sông tương đối dơ, bác sĩ Bạch phụ trách lọc, sau đó vất vả lao động hai giờ, rốt cuộc cũng thu được hai chén nước cất sạch sẽ.
Bốn người uống lên, sau khi ăn uống no đủ lên giường nghỉ ngơi.
Trên lầu có hai phòng, giờ phút này, Lục Nhưỡng đang dựa vào cửa sổ một phòng khác hút thuốc.
Tô Vi khẽ meo meo đi qua, nhìn thấy một nửa sợi tinh thần lực phía sau Lục Nhưỡng sụp đổ xuống.
Ánh mắt Lục Nhưỡng vẫn là màu đỏ tươi.
Cô ngồi xổm xuống, thật cẩn thận cầm một sợi lên, dính lại cho Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng hút xong một điếu thuốc, Tô Vi nơi này mới dính xong ba sợi.
Quá mệt mỏi.
Không làm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận