Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 306


Cô nhìn ra được Thẩm Lưu Phong là một người cố chấp, lại không có nghĩ đến hắn cố chấp như thế.
“Cô cho rằng tôi sẽ tin vào những lời hồ ngôn loạn ngữ của các người sao?”
“Doãn Tĩnh, giao ra Lục Nhưỡng, tôi còn có thể lưu cho cô một mạng.”
Doãn Tĩnh nhìn về phía con gấu màu trắng khổng lồ phía sau lưng Thẩm Lưu Phong, mày nhăn thật chặt.
Dựa theo thực lực lính gác tới nói, cô tuyệt đối không đánh lại Thẩm Lưu Phong, nhưng nếu bảo cô bán đứng bạn, cô cũng không làm được.
“Anh có biết ba tôi đã c.h.ế.t như thế nào không? Cũng là bị mẹ anh hại chết, tôi biết sự thống khổ khi vô pháp chính tay đ.â.m kẻ thù.”
“Thống khổ? Tôi cũng không thống khổ.” Tầm mắt Thẩm Lưu Phong dừng ở trên mặt Doãn Tĩnh, “Nếu không phải mẹ của tôi vô dụng như thế, tôi cũng sẽ không bắt đầu kế hoạch của tôi trước thời gian.”
Kế hoạch gì?
Doãn Tĩnh ngẩn ra, còn chưa có phản ứng lại đây, đã cảm thấy một cỗ đau nhức, trước mắt một mảnh đen kịt.
-
Thẩm Lưu Phong từ nhỏ đã cảm thấy chính mình không giống người thường.
Người khác sẽ cảm thấy động vật nhỏ đáng yêu, hắn lại chỉ thích hành hạ, ngược chúng nó.
Hắn không cảm thụ được cái gọi là tâm đồng tình, tình yêu của người khác.
Chuyện này cũng không có bất luận kẻ nào phát hiện, bởi vì mẹ hắn cũng không quan tâm đến hắn như thế nào, cô chỉ quan tâm con của chính mình lần này có thi tốt hơn đứa trẻ tên là Lục Nhưỡng kia hay không.
Lục Nhưỡng.
Cái tên này từ nhỏ đã sinh hoạt ở bên hắn.
Tấm ảnh chụp để ở trong phòng ngủ hắn cho tới bây giờ vẫn còn.
Trần Quyên mỗi ngày đều sưu tập tư liệu Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng đi học đàn violon.
Hắn cũng phải học.
Lục Nhưỡng đi học Tae Kwon Do, hắn cũng phải học.
Lục Nhưỡng đi tham gia thi Toán Olympic, hắn cũng phải đi.
Đây hết thảy đều là bởi vì, Lục Nhưỡng là con của Tô Tuyết.
Thẩm Lưu Phong nhìn hắn mẹ vì một người tên Tô Tuyết mà thống khổ như vậy, liền đi qua nói với mẹ, “Vì sao không g.i.ế.c cô ta?”
Năm ấy, đứa trẻ mười tuổi nói ra lời như vậy, người bình thường sẽ cảm thấy khủng bố, nhưng Trần Quyên cũng không có.
Cô đã ghen ghét với Tô Tuyết đến tận xương tủy.
Một câu của Thẩm Lưu Phong làm cô giải khai bế tắc.
Đúng vậy, vì sao không g.i.ế.c cô ta?
Chỉ cần g.i.ế.c cô ta, cô sẽ không còn thống khổ như thế.
Sau lại, một hồi kế hoạch tai nạn xe cộ tỉ mỉ rốt cuộc ra đời.
Trần Quyên ngày thường đối với Thẩm Lưu Phong tuy không quan tâm, nhưng cũng sẽ không ngược đãi.
Tuy rằng Thẩm Lưu Phong mới mười tuổi, nhưng Trần Quyên lại nói với hắn mọi thứ.
Cô nói, “cô ta rốt cuộc đã chết, mẹ thật đúng là rất cao hứng.”
“Mẹ, có một cảnh sát hôm nay tới nhà của chúng ta.” Thẩm Lưu Phong đứng ở nơi đó, trong lòng n.g.ự.c còn ôm một quả bóng rổ.
“Con đã chơi bóng rổ với chú ấy suốt một buổi trưa.”
Sắc mặt Trần Quyên tức khắc âm trầm xuống, “Con không nói gì thêm chứ?”
“Không có.” Thẩm Lưu Phong nói: “Nhưng chú ấy giống như đang hoài nghi mẹ.”
Không thể ngồi tù, cô cũng không thể ngồi tù.
“Mẹ, chú cục trưởng lần trước tới nhà của chúng ta, mẹ có thể đi tìm chú ấy, chú ấy cùng chú kia làm chung một cục cảnh sát.”
Trần Quyên tuy rằng có chút ngu dốt, nhưng còn tính là nghe lời.
Thẩm Lưu Phong đối với Trần Quyên cũng không có tình cảm đặc thù gì, tuy rằng hắn kiệt lực sắm vai một người con trai bình thường, nhưng lại trước sau vô pháp trở thành một người bình thường.
Thẩm Lưu Phong đọc rất nhiều sách, hắn phát hiện đây là một loại bệnh.
Hạt giống tội ác trời sinh.
Trời sinh khuyết thiếu tình cảm thuộc về nhân loại.
Hắn thích tử thi, quá trình nhân thể dần dần trở nên cứng đờ, lệnh người cảm giác sung sướng.
Hắn thích nhìn biểu tình trên mặt của nhân loại khi kề bên tử vong, hắn thậm chí còn muốn thu gom lại.
Hắn vô pháp lý giải người vì một con thỏ tử vong mà khóc thút thít.
Tỷ như, Thẩm Tường Tường.
Thẩm Tường Tường là đứa trẻ Trần Quyên nhận nuôi, vì chống lại cô gái tên Tô Vi kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận