Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 411


"Này, các người," Tá Y nhìn chằm chằm hai người, "Cũng quá không để tôi vào mắt đi?"
Tô Vi quay đầu dò hỏi Lục Nhưỡng, "Cần để hắn vào mắt sao?"
Lục Nhưỡng nói: "Không cần, trong ánh mắt Vi Vi chỉ cần nhìn anh là đủ rồi."
Ai A, thẹn thùng c.h.ế.t người.
Tá Y:……
"Vi Vi!" Chu Khiết đuổi lại đây.
"A, vừa lúc, dùng một lần giải quyết hết mấy người." Tá Y giơ tay, quạ đen trên vai nháy mắt lớn lên mấy lần, lôi cuốn tinh thần lực, lao về phía mấy người.
Chu Khiết cảm giác được thân thể của mình ở khi đối mặt với tinh thần thể của Tá Y, sinh ra cảm xúc sợ hãi.
"Chậc." Nam nhân phát ra một âm thanh khinh miệt, ngay sau đó, tinh thần thể quạ đen của Tá Y đã bị trực tiếp xỏ xuyên qua.
Quạ đen phát ra tiếng nổ đùng bén nhọn, Tá Y ôm n.g.ự.c vẻ mặt không thể tin tưởng.
Đại ma vương, xin ngài hãy khống chế lực lượng một chút.
Tô Vi duỗi tay che mặt, nhân cơ hội vươn một sợi tinh thần lực đi trị liệu cho quạ đen một chút, may mắn, quạ đen còn sống.
Tô Vi đạp chân Lục Nhưỡng, lưu lại một dấu chân nhỏ kiêu ngạo.
Lục Nhưỡng lược hiện bất đắc dĩ, hắn đã thực nhẹ, ai biết người này không chịu nổi như vậy.
Ngay sau đó, công kích của Tá Y lại lần nữa đánh úp đến.
Thế công của quạ đen càng mạnh, lông chim trên người càng sắc bén, nơi đi qua, tro bụi lá cây nổi lên bốn phía, mê đến người gần như không mở được mắt ra.
“Thật đúng là đã xem thường mấy người. Yên tâm, tôi sẽ lưu lại cái mạng cho mấy người, rốt cuộc quốc vương còn muốn hưởng dụng mấy người. Âm thanh Tá Y lôi cuốn lá cây đến.
Có cơ hội được mang về tổ.
Tô Vi nháy mắt với Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng gật đầu.
Hắn thu hồi sợi tinh thần lực của chính mình, đứng ở nơi đó, chậm rì rì phun ra một câu, "Thật đáng sợ." Sau đó thả Đại Bạch ra, Đại Bạch hất hất đầu, vừa định ăn quạ đen, đã bị Lục Nhưỡng dẫm chân lên cái đuôi, không ăn được.
Quạ đen lao xuống, đụng vào thân thể Đại Bạch.
Đại Bạch:??? Gãi ngứa sao? Không phải kêu nó ra ăn cơm sao?
Lục Nhưỡng làm bộ lui về phía sau một bước, đụng vào cây bạch quả phía sau.
Lực đạo không lớn, nhưng bởi vì đúng là mùa lá rụng, cho nên lá cây sôi nổi rơi xuống.
Nam nhân ôm ngực, chau mày, xinh đẹp giống một bức họa.
Tô Vi lập tức chạy qua, "Chồng ơi, anh không sao chứ!"
Kỹ thuật diễn của cô có phải hơi khoa trương một chút hay không? Có nên rỉ một giọt nước mắt hay không?
Không rỉ ra được, nhưng biểu tình của Lục Nhưỡng quá khôi hài.
Tô Vi đưa lưng về phía Tá Y, nỗ lực nghẹn cười.
Anh thật khôi hài nha.
Lục Nhưỡng rũ mắt: Không chuẩn cười anh.
Tô Vi không nhịn được, cô chui đầu vào trong lòng n.g.ự.c Lục Nhưỡng, không ngừng kích thích thân thể.
Quá buồn cười.
Tá Y kiêu ngạo đi tới, "Quốc vương bảo tao mang chúng mày về."
Trở về đi, trở về đi.!
Tá Y chiến thắng trở về, một hơi trực tiếp chộp được hai lính gác và một dẫn đường.
"Quốc vương ở đâu?" Tá Y ngựa quen đường cũ, tùy ý dò hỏi người hầu trong biệt thự.
“Ở phòng dương cầm. " Người hầu khom người nói.
Tá Y trực tiếp mang theo ba người đi về phía phòng dương cầm.
Tô Vi nhìn quanh một chút, thấy trong biệt thự phiêu tán sợi tinh thần lực màu đen, theo tiếng đàn chợt cao chợt thấp, có vẻ thập phần thản nhiên tự đắc.
"Vận khí của mấy người không tồi, có thể được quốc vương ăn luôn." Tá Y dựa vào cạnh cửa, đầu tiên là an tĩnh thưởng thức tiếng đàn trong phòng một chút, sau đó mới quay đầu nói chuyện cùng hai người đối diện.
Xem ra được, vị Hoàng Hậu Tá Y này là có hơi chút tình yêu với quốc vương Tôn Dao.
Trong phòng dương cầm, một thiếu nữ mặc váy dài màu trắng đang đánh đàn, mặt mày thanh tú, thoạt nhìn không hề có lực công kích, nhưng Tô Vi lại thấy được sợi tinh thần lực màu đen ngập trời phía sau cô.
A, tìm được rồi.
Tô Vi duỗi tay, đẩy cửa phòng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận