Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 381


Tiểu thiếu niên rũ mặt, quay đầu, nhìn thấy mình trong gương là một bộ dáng đầu bù tóc rối.
"Ăn đồ ăn vặt không?" Tô Vi nói sang chuyện khác, cô từ trong ba lô màu đen móc ra một túi khoai lát.
Tô Vi ôm khoai lát chậm rì rì đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh giường.
Tiểu Lục Nhưỡng híp mắt.
Tô Vi thong thả ung dung xé mở gói khoai lát, "Chị muốn ở trên giường ăn khoai lát?"
Thử điểm mấu chốt.
Điên cuồng thử.
Đứa trẻ không có phản ứng.
"Răng rắc, răng rắc, răng rắc……" Tô Vi nhai khoai lát trong miệng, quyết định tiến hành một kích cuối cùng.
Mảnh vụn khoai lát rớt lên trên giường, bị cô duỗi tay xoa xoa.
Khăn trải giường màu trắng lập tức liền ô uế.
Đứa trẻ đưa lưng về phía cô, mặt mày dùng sức đè xuống.
Không phản ứng sao.
Tô Vi bất đắc dĩ thở dài, thoạt nhìn là thật không nhớ ra.
"Tính," Tô Vi đứng dậy, một bàn tay đáp ở trên vai Lục Nhưỡng xoa xoa, "Chúng ta đi ra bên ngoài ăn đồ ăn khuya đi?"
Tiểu Lục Nhưỡng rũ mắt, nhìn về phía bàn tay Tô Vi đáp ở trên vai chính mình.
Gia vị màu vàng dính lên chiếc áo màu trắng của hắn.
Mặt mày Lục Nhưỡng đè ép lại.
Tô Vi đột nhiên đi lên, nhìn chằm chằm hắn.
"Em giận sao?"
"Không có." Đứa trẻ nói.
"Nga." Tô Vi đứng dậy, một bàn tay khác cũng đáp ở trên vai hắn.
Trong phòng lập tức vang lên âm thanh hút không khí đầy áp lực của đứa trẻ.
Ai, dù cho mất trí nhớ biến thành đứa trẻ, thói ở sạch của đại ma vương vẫn nghiêm trọng như vậy.
-
Chân núi có rất nhiều cửa hàng.
Hiện tại tuy rằng là mùa ế hàng, nhưng đại bộ phận cửa hàng vẫn mở cửa.
Tô Vi lấy di động ra tìm một chút, phát hiện phụ cận có một cửa hàng nhỏ rất được khen ngợi, liền mang theo Lục Nhưỡng đi thẳng đến tiệm ăn nhỏ.
Trước kia Lục Nhưỡng đã không thích tiệm ăn nhỏ, hiện tại biến thành đứa trẻ, vẫn không thích tiệm ăn nhỏ.
Tô Vi gọi ba món, cũng không nhiều lắm, chỉ có một mình cô ăn.
"Rau của chúng tôi đều là chính mình trồng, gia cầm cũng đều là chính mình nuôi."
Chủ quán kiêu ngạo triển lãm với Tô Vi đất trồng rau và gia súc của nhà mình.
Tô Vi chọn một con gà mái béo nhất, lại gọi thêm một chung gà mái hầm nấm.
Vị trí tiệm ăn hẻo lánh, bốn phía hiện ra sợi tinh thần lực không thuộc về lính gác, tầm mắt Tô Vi theo sợi tinh thần lực trôi đi, cuối cùng rơi xuống hậu viện.
Đứa trẻ đứng dậy, "Em đi vệ sinh." Sau đó một mình đi đến hậu viện.
Tô Vi vội vàng uống miếng canh gà, cũng đi theo sau.
Tới thật trùng hợp, Tô Vi nhìn thấy đứa trẻ thao túng sợi tinh thần lực trong tay, cuối cùng xỏ xuyên qua Trùng tộc trước mặt.
Chỉ là một con sâu cấp SS.
Đứa trẻ cấp bậc không cao, tuy rằng chỉ là một con sâu cấp SS, nhưng vẫn phải phế đi một ít công phu.
Nhưng hắn hiện tại chỉ mới là lính gác cấp S!
Đánh quái vượt cấp sao!
Quá yếu! Lục Nhưỡng cúi đầu nhìn sợi tinh thần lực trong tay chính mình.
Tuy rằng chỉ là g.i.ế.c c.h.ế.t một con sâu nho nhỏ, nhưng di chứng thuộc về lính gác vẫn tới.
Lục Nhưỡng duỗi tay che lại đầu chính mình, hắn cảm nhận được một cỗ đau xuyên tim, phảng phất muốn bổ đầu hắn, lấy ra tuỷ não, hắn cũng không phải lần đầu tiên thừa nhận.
"Lục Nhưỡng!" Tô Vi chạy gấp tiến lên, ôm chặt hắn, sau đó chạy nhanh dùng tinh thần lực của chính mình thế hắn khai thông.
Đây đại khái là lần đầu tiên Lục Nhưỡng sử dụng tinh thần lực sau đó được đến khai thông.
Cảm giác đau đớn nháy mắt biến mất, hắn giống như là được người bao vây ở trong hải dương mềm mại. Nhưng rất nhanh, đau đớn bí ẩn lại lần nữa đánh úp lại, đó là lực lượng bị phong ấn sâu trong cơ thể xao động.
"Không có việc gì chứ?"
Đại ma vương còn tưởng rằng hắn là đại ma vương trước kia sao?
Lục Nhưỡng ngước mắt nhìn về phía Tô Vi, sau đó thong thả mở bàn tay của chính mình ra.
Nơi đó hiện ra một con rắn rất nhỏ rất nhỏ, chiếm cứ ở trong lòng bàn tay hắn, giống một món đồ chơi giả, vẫn luôn không nhúc nhích.
Tô Vi đang chuẩn bị nhìn kỹ, mấy sợi tinh thần lực màu đỏ từ trong bàn tay hắn đã bay ra tới, bao bọc lấy Đại Bạch.
"Không có việc gì."
Có thể triệu hoán tinh thần thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận