Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 367


Bọn họ chỉ biết phượng hoàng có năng lực chữa khỏi, lại không biết phượng hoàng còn có thể ăn luôn tinh thần thể của người khác, hơn nữa còn dễ như trở bàn tay.
"Không g.i.ế.c hắn sao?" Doãn Tĩnh duỗi tay đè lại s.ú.n.g bên hông.
Âm thanh Tô Vi khàn khàn, "Không cần, như vậy, so với g.i.ế.c hắn càng khó chịu hơn."
Doãn Tĩnh nhìn Tô Vi, một người muốn biến hóa có lẽ cần thời gian lâu dài, cũng có lẽ chỉ cần một cái chớp mắt.
Doãn Tĩnh ở trên mặt Tô Vi thấy được bóng dáng Lục Nhưỡng.
-
Nhân lực ở phụ cận đều đến.
Mọi người đào ba ngày ba đêm, cái gì cũng không có đào được.
"Đây là chuyện tốt." Doãn Tĩnh an ủi Tô Vi: "Cái gì cũng không có, thuyết minh người còn sống."
Tay của Tô Vi đã được băng bó, cô đứng ở dưới bầu trời đêm yên tĩnh, nhìn đám người phía trước bận rộn.
"Vi Vi, trở về nghỉ ngơi một chút đi? Nơi này có tôi giúp cô nhìn." Doãn Tĩnh nhìn đáy mắt Tô Vi phiếm ra màu đen, trong mắt không đành lòng.
"Tôi không mệt."
"Vi Vi……" Doãn Tĩnh định khuyên tiếp, lại không biết nên nói cái gì.
Dù cho Lục Nhưỡng có cường đại như thế nào, dưới tình huống như vậy, xác suất còn sống thật sự rất thấp.
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến người bên trong, nên không dám dùng máy móc, phần lớn đều chỉ dùng sức người.
Tiến độ rất chậm.
Tô Vi uống một ngụm nước, băng vải màu trắng quệt đến trên mặt, đen ngòm, còn có m.á.u chảy ra.
Cô dỡ băng vải xuống, lộ ra ngón tay tràn đầy vết thương, sau đó gỡ nhẫn trên cổ xuống, đeo vào ngón tay chính mình.
Nắm nhẫn, Tô Vi hít sâu một hơi, đi đến phía trước.
Cô tiếp nhận công cụ của người bên cạnh, ngồi xổm trên mặt đất, tiếp tục cùng đào.
-
Bảy ngày, không có đào được bất cứ thứ gì.
Sơn động rất dài, gần như chạy dài nửa ngọn núi, cứ tiếp tục đào như vậy căn bản là không có cuối.
Đã có người bắt đầu oán giận, cảm thấy đây là đang làm chuyện vô dụng.
Bảy ngày, Tô Vi bị gầy đi một vòng.
Mặt cô trở nên càng nhỏ, cằm hơi mỏng, hai tròng mắt bịt kín một tầng đen tối. quần áo trên người cũng có vẻ rộng ra.
"Vi Vi." Doãn Tĩnh đưa cơm hộp cho cô, "Chúng ta vẫn còn thời gian."
Tô Vi tiếp nhận cơm hộp, bẻ chiếc đũa ra, không nói một lời.
-
Vào đêm, trời bắt đầu mưa.
Ở dưới hoàn cảnh như vậy cứu viện là thực dễ dàng xuất hiện nguy hiểm, hơn nữa bởi vì mưa quá lớn, cho nên cũng có thể sẽ xuất hiện núi đất sạt lở.
Doãn Tĩnh quyết định tạm thời cho người triệt hạ, chờ mưa ngừng lại tìm người.
"Được." Tô Vi gật đầu đồng ý.
Doãn Tĩnh an bài toàn bộ người triệt xuống dưới, sau đó chờ thời điểm cô lên xe lại phát hiện không thấy Tô Vi đâu.
Mưa rất lớn, Tô Vi không có bung dù, cô đứng ở trong mưa, nhìn phía trước.
Trong m.ô.n.g lung, cô tựa hồ thấy được một sợi quang mang màu đỏ ở phía trước như ẩn như hiện.
Là ảo giác sao?
Tô Vi không màng mưa to tiến lên, cô dẫm lên hòn đá vỡ vụn trên mặt đất, gian nan bò đến trên tảng đá lớn.
Mưa quá lớn, dưới chân cô vừa trượt, thiếu chút nữa ngã xuống.
Một cuộn dây tinh thần lực màu đỏ cuốn lấy eo cô, đỡ cô ổn định, hơn nữa còn kéo cô đưa đến trên tảng đá lớn.
Tô Vi đứng yên, cô nhìn sợi tinh thần lực màu đỏ bên hông, thần sắc ngơ ngẩn.
Khi sợi tinh thần lực màu đỏ sắp rút lui, Tô Vi bắt lấy nó.
"Mang tôi đi tìm anh ấy."
-
Đêm đã khuya, mưa càng thêm lớn.
Tô Vi bị xối cho như con gà rớt vào nồi canh.
Cô đi theo sợi tinh thần lực màu đỏ du tẩu ở trên núi đá, cuối cùng, cô ngừng ở trước một khe hở giữa hai tảng đá lớn.
Sợi tinh thần lực màu đỏ chính là từ nơi này ra tới.
"Ở chỗ này sao? Là ở chỗ này sao?"
Tô Vi nỉ non tự nói, phía sau truyền đến âm thanh Doãn Tĩnh, "Vi Vi! Tô Vi!"
"Nơi này, ở chỗ này……" Âm thanh Tô Vi khàn khàn, từ lúc bắt đầu nỉ non tự nói đến mặt sau khàn cả giọng, phảng phất dùng hết toàn bộ sức lực trong cơ thể.
Doãn Tĩnh cầm ô, cầm đèn pin lại đây.
Cô nhìn Tô Vi bị nước mưa ướt nhẹp mặt, duỗi tay thế cô lau sạch nước mưa trên mặt, "Được rồi, cô đừng vội, tôi cho người tới đào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận