Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 274


“Là của tôi, chính là của tôi!” Hồ Đậu Nhi đột nhiên lại bắt đầu giãy giụa lên.
Tôn Dạng Dạng thiếu chút nữa không trị được cô.
Cô đơn giản trực tiếp liền đánh gãy gân tay và gân chân của Hồ Đậu Nhi.
Hồ Đậu Nhi nằm ở trên máy móc, m.á.u tươi chảy xuống.
Cô phát ra âm thanh than khóc thê lương.
“Lấy đi đồ của người khác, nên biết, nhất định sẽ có một ngày phải hoàn lại.” Tôn Dạng Dạng mặt vô biểu tình khởi động máy móc.
Tinh thần thể của Hồ Đậu Nhi ở dưới sự vận hành của máy móc dần dần hiển lộ ra tới.
Đó là một con bồ câu mềm mại màu trắng.
Nó nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Dạng Dạng.
Tôn Dạng Dạng nhìn nó, không nhịn được đỏ hốc mắt.
Cô vươn tay, đụng vào nó.
Tựa hồ là đã nhận ra hơi thở quen thuộc, bồ câu màu trắng hướng tới phương hướng Tôn Dạng Dạng cọ cọ.
Ngay sau đó, sợi tinh thần lực trên người Hồ Đậu Nhi một cây tiếp theo một cây sụp đổ, Tôn Dạng Dạng nhắm mắt lại, cảm giác được sợi tinh thần lực trên người chính mình điên cuồng sinh trưởng, phía sau lưng cô giống như là được cắm lên vô số ống dẫn màu trắng.
Đó là sợi tinh thần lực màu trắng thuộc về Tôn Dạng Dạng.
Sợi tinh thần lực của Hồ Đậu Nhi càng ngày càng ít, nhổ tận gốc, đều bị máy móc tróc.
Sau khi một sợi tinh thần lực cuối cùng bị tróc ra, con bồ câu màu trắng chợt cất cánh, thân thể va chạm vào Tôn Dạng Dạng.
“Không!” Hồ Đậu Nhi duỗi tay muốn bắt bồ câu trắng trở về, lại phát hiện, gân tay của chính mình đã bị cắt đứt.
Hồ Đậu Nhi lòng mang chí lớn, từ nông thôn ra tới, cô nghĩ, cô nhất định phải ở thành phố lớn đánh ra một mảnh thiên địa.
Nhưng sinh hoạt ở thành phố lớn thật sự rất khó.
Một ngàn khối trong tay cô ở nông thôn có thể tiêu một năm, ở thành phố lớn lại có thể nửa tháng tiền thuê nhà cũng không trả nổi.
Hồ Đậu Nhi nhìn các cô gái từ nhỏ sinh ra đã sung sướng, ngăn nắp xinh đẹp, bắt đầu ghen ghét, vì sao, vì sao người ưu nhã ngồi ở trong quán cà phê không phải cô, vì sao tiểu thư sinh hoạt trong nhung lụa không phải cô.
Cô nhìn thấy Tôn Dạng Dạng từ trung tâm thương mại xa hoa ra tới, phía sau còn có tài xế đi theo xách túi mua hàng.
Hồ Đậu Nhi không biết hàm nghĩa của mấy chiếc túi mua hàng kia, cô chỉ biết, mấy thứ này rất đắt.
Hồ Đậu Nhi ngơ ngẩn đứng ở nơi đó, nhìn Tôn Dạng Dạng đi qua trước mặt chính mình.
Cô ngửi được mùi nước hoa xa hoa trên người Tôn Dạng Dạng, hoàn toàn không giống mùi WC lây dính trên người cô.
Một khắc kia, Hồ Đậu Nhi sinh ra cảm giác tự ti vô hạn.
Cỗ cảm giác tự ti này thậm chí làm cô không dám ngẩng đầu.
Thẳng đến khi cô lại lần nữa nhìn thấy Tôn Dạng Dạng.
Vẫn ngăn nắp xinh đẹp như vậy, thậm chí còn trở thành lĩnh chủ căn cứ thứ bảy.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!
Thật không cam lòng.
Cô vì sao chỉ là một người bình thường.
Cô cũng muốn trở thành dẫn đường.
Cũng muốn vạn người kính ngưỡng.
Cũng muốn mặc quần áo xinh đẹp, trở thành người trên người.
Bồ câu màu trắng, bay múa quang Tôn Dạng Dạng.
Tôn Dạng Dạng cảm nhận được trong cơ thể chính mình, một lần nữa tràn ngập lực lượng.
Bồ câu trắng của cô, đã trở lại.
Tôn Dạng Dạng mở mắt ra, đối thượng với ánh mắt vô thần của Hồ Đậu Nhi.
“Tôi, đó là của tôi, đều là của tôi……”
-
Ngủ một giấc tỉnh dậy, mặt trời lên cao, cũng không có người tới quấy rầy.
Tô Vi nhìn sợi tinh thần lực màu đỏ đầy phòng, một bộ phận nhỏ đã khôi phục tốt, còn dư lại một bộ phận thoạt nhìn vẫn đứt quãng như trước.
Quả nhiên, bởi vì cấp bậc cô không đủ cao, cho nên vô pháp hoàn toàn chữa trị sợi tinh thần lực của Lục Nhưỡng.
Nhưng, chỉ là ngủ một giấc, có thể chữa trị nhiều như vậy sao?
Tuy rằng chỉ một nắm tinh thần lực khôi phục, nhưng phải biết rằng, nếu Tô Vi dùng tay nối lại, một ngày cũng chỉ nối được mười mấy hai mươi sợi, một nắm như vậy, đại khái cũng phải mấy trăm sợi đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận