Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 126


Cô tưởng quay trở lại tìm Lục Nhưỡng và Tô Vi, bị Hoa Tễ ngăn cản.
“Trở về sẽ chết!”
“Chị mỗi ngày đều đối mặt với sinh tử.” Doãn Tĩnh buông tay Hoa Tễ ra, “Tiểu Tễ, em đi trước đi.”
Nói xong, Doãn Tĩnh liền bắt đầu quay lại đường cũ.
Hoa Tễ đứng ở nơi đó, cắn môi, sau đó đi theo.
“Tiểu Tễ? Em đừng đi theo, rất nguy hiểm.”
“Chị cũng biết nguy hiểm, sao còn đi?”
Doãn Tĩnh dừng một chút, nói: “Bởi vì đó là bạn.”
Hoa Tễ cũng đi theo an tĩnh lại, hắn nói, “Bởi vì chị là chị của tôi.”
-
Chị gái bạch tuộc đã trở lại bên trong động trùng, Lục Nhưỡng và Tô Vi êm đẹp đứng ở nơi đó, chung quanh toàn bộ đều là trứng trùng ghê tởm.
Doãn Tĩnh tuy rằng có chút ngốc, nhưng nhìn thấy hai người bình an không có việc gì, trái tim treo cao cũng hạ xuống.
“Chạy nhanh rời đi.”
Trứng trùng sẽ từ miệng vết thương tiến vào thân thể, là một loại thực đáng sợ.
Trong sơn động có rất nhiều ngã rẽ, không có Trần Thật Tắc dẫn đường, Doãn Tĩnh đi tuốt đàng trước có chút không phân rõ.
“Để tôi.” Lục Nhưỡng đi đến đằng trước.
Nửa giờ sau, bọn họ thành công đi ra khỏi sơn động.
Doãn Tĩnh rất tò mò, “Lục Nhưỡng, sao anh lại biết đường?”
“Làm ký hiệu.”
Ngón tay Lục Nhưỡng mơn trớn chữ “x” trên cửa sơn động dùng đá vẽ ra.
“Đây là anh đánh dấu sao?” Doãn Tĩnh tiến lên quan sát, không đúng, ký hiệu này thoạt nhìn thực cũ.
“Không phải, hẳn là Trần Thật Tắc.”
Doãn Tĩnh không thể không bội phục năng lực quan sát của Lục Nhưỡng, cô ảo não nói: “Tôi hẳn nên đoán được tên Trần Thật Tắc này có vấn đề.”
“Không có việc gì.” Lục Nhưỡng liễm hạ mặt mày.
Đại ma vương đương nhiên không có việc gì, nếu không phải nhờ có Trần Thật Tắc, hắn nơi nào có thể tìm được đồ ăn SS+++ mỹ vị như vậy.
Chỉ là đáng tiếc, đồ ăn đã chạy mất.
Đại ma vương tâm tình không dễ chịu.
Bốn người đi đến phương hướng dừng xe, lại phát hiện xe quân dụng của bọn họ đã sớm bị Trần Thật Tắc lái đi.
Khoảng cách đến căn cứ thứ năm cần xuyên qua một rừng cây, còn phải đi một đoạn quốc lộ không người rất dài, lái xe cũng phải mất gần hai giờ, đừng nói đi bộ.
Nhưng hiện tại không có xe, mọi người chỉ có thể đi bộ.
Đi được nửa giờ, Tô Vi cảm thấy chân mình đều bị cọ xát muốn rách, cô không nhịn được tưởng niệm xe taxi bạch xà của Lục Nhưỡng.
Cô móc ra Đại Ngốc Xuân của chính mình.
Bởi vì không có ăn được chị bạch tuộc, còn bị dọa đến quá sức, cho nên lông chim của Đại Ngốc Xuân ban đầu đẫy đà tựa hồ lại bắt đầu có xu thế rụng xuống.
“Làm sao vậy? Tinh thần thể xảy ra vấn đề gì sao?” Doãn Tĩnh nhìn thấy Tô Vi ôm Đại Ngốc Xuân một bộ dáng rầu rĩ không vui, liền lại đây dò hỏi: “Vừa rồi hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh tắm m.á.u chiến đấu hăng hái, cứu tôi ra từ trong tay Trùng tộc.”
Chị gái bạch tuộc tắm m.á.u chiến đấu hăng hái, rốt cuộc mới chạy thoát từ trong tay đại ma vương.
Doãn Tĩnh nhớ đến hình ảnh hai người khi vừa nãy, bọn họ đứng ở trong một đống trứng trùng.
Gần như muốn bao trùm toàn bộ thân thể bọn họ.
Nghe nói trong lúc đẻ trứng, thân thể mẫu trùng thực yếu ớt, khả năng chính là bởi vì như vậy, cho nên mới làm Lục Nhưỡng và Tô Vi may mắn còn sống.
“Thật là vận khí.”
Đúng vậy, thật là vận khí.
Cô chậm một chút mới tới, chị gái bạch tuộc liền mất mạng.
“Cho nên tinh thần thể của cô làm sao vậy?”
“Quá nhỏ.”
Doãn Tĩnh an ủi nói: “Rồi cũng có lúc lớn thôi.”
“Không thể cưỡi được.”
Doãn Tĩnh:……
Đại Ngốc Xuân:!!!
Đại Ngốc Xuân nháy mắt biến mất, Doãn Tĩnh đột nhiên lâm vào trầm mặc, sau đó đột nhiên vỗ tay.
“Chúng ta có thể cưỡi tinh thần thể trở về!”
Bảo trì nguyên hình tinh thần thể lâu dài tốn rất nhiều tinh thần lực, nhưng đi một đoạn, cưỡi một đoạn, hẳn là vẫn có thể.
Nghĩ đến đây, Doãn Tĩnh thả con báo của chính mình ra.
Tô Vi chuyển tầm mắt sáng lấp lánh của chính mình về phía Hoa Tễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận