Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 256


Còn sống.
Chỉ là chân mềm.
Eo cũng đau, đại khái bị véo ra vết thâm tím đi.
Thời điểm cô cắn yết hầu đại ma vương.
Không biết có phải ảo giác của Tô Vi hay không, cô tổng cảm thấy lần này chính mình đặc biệt cởi mở.
Đối mặt với dấu vết kỳ quái này, Tô Vi còn biết che che giấu giấu, đại ma vương lại một chút cũng không thèm để ý, mang theo mấy dấu răng kia, đi lại khắp nơi.
Bạch Chân trong tay cầm thuốc lá, cọ đến bên người Lục Nhưỡng.
Bởi vì được Tô Vi phổ cập khoa học một phen, cho nên khi đối mặt với đại ma vương, Bạch Chân có hơi chút khiếp đảm.
Nhưng vì nữ thần của chính mình, Bạch Chân vẫn quyết định dũng cảm tiến tới.
Nếu không thể đánh bại địch nhân, vậy đánh vào bên trong địch nhân.
“Anh, hút thuốc.” Bạch Chân đưa lên t.h.u.ố.c lá của chính mình.
Lục Nhưỡng dựa vào cửa xe, một tay cầm di động thưởng thức, tầm mắt lãnh đạm nhìn thoáng qua mặt hắn.
Bạch Chân lập tức cảm giác được một trận da đầu tê dại.
Vốn dĩ thời điểm Lục Nhưỡng không giả văn nhã sẽ làm người cảm giác được khí tràng cường đại, hiện tại, phối hợp với đôi mắt màu đỏ tươi kia của hắn, càng lệnh người cảm giác không rét mà run.
Lục Nhưỡng giơ tay, rút điếu t.h.u.ố.c lá trong tay Bạch Chân.
Bạch Chân chà xát đầu ngón tay.
Cắn người miệng mềm.
“Anh cả, có lẽ, chúng ta có thể trở thành người một nhà?”
Động tác cắn điếu thuốc của Lục Nhưỡng khựng lại, hắn cầm điếu t.h.u.ố.c lá xuống, sau đó thong thả ung dung mà kẹp đến trên lỗ tai Bạch Chân.
Đầu ngón tay lạnh băng của nam nhân lướt qua vành tai hắn, Bạch Chân không nhịn được rụt rụt cổ.
Bạch Chân và Lục Nhưỡng cao tầm như nhau, diện mạo của hai người, một người tuấn mỹ, một người tuấn lãng.
Không phải chung một loại hình.
Lục Nhưỡng càng thiên hướng văn nhã nho nhã hơn.
Bạch Chân thoạt nhìn nam tính hơn.
Theo đạo lý tới nói, Bạch Chân hẳn là thoạt nhìn càng thêm anh đĩnh hơn một chút.
Nhưng sự thật là, Bạch Chân đứng ở bên người Lục Nhưỡng, khí thế hoàn toàn lùn một mảng lớn.
“Người một nhà.”
Lục Nhưỡng chậm rì rì phun ra ba chữ này.
Bạch Chân khờ khạo gật đầu, “Người một nhà.”
Lục Nhưỡng đóng miệng, không nói.
Hắn từ trong túi móc ra thuốc của chính mình, ngậm ở trong miệng.
Bạch Chân thấy thế, chạy nhanh tiến lên thế đại ma vương bậc lửa thuốc lá.
Tàn thuốc màu đỏ tươi so với đôi mắt Lục Nhưỡng càng đạm hơn một chút.
Hắn rít một ngụm, sương khói màu trắng từ khóe môi phun ra nuốt vào, “Cậu tên gì?”
“Em tên Bạch Chân, Bạch là màu trắng, Chân là chân thật.”
Lục Nhưỡng lại nói: “Buổi tối hôm nay ăn món gì.”
“Bạch Chân.”
Hai câu này liền kề nhau.
Trong nháy mắt như vậy, Bạch Chân cảm thấy Lục Nhưỡng cũng không phải đang kêu tên của hắn, mà là đang nói thực đơn buổi tối hôm nay.
-
Đánh vào bên trong thất bại, Bạch Chân lén lút đi tìm Tô Vi.
“Nam chủ có ăn người không?”
Tô Vi nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Chân, phảng phất thấy được chính mình trước đây.
“Anh yên tâm, anh ấy ngẫu nhiên mới ăn.”
Bạch Chân:!!!
Tô Vi chưa bao giờ nhìn thấy, tóc người còn có thể bị dọa đến dựng đứng lên.
Bạch Chân tuy rằng là tóc ngắn, nhưng miễn cưỡng cũng che được vành tai.
Giờ phút này, tóc lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dựng lên, như bị tĩnh điện.
Thật sự là quá thần kỳ!
Từ sau một chuyến này, khi Bạch Chân lại lần nữa nhìn thấy Lục Nhưỡng, liền như chuột thấy mèo, thậm chí chỉ cần nghe được âm thanh Lục Nhưỡng, người cũng đã súc không có bóng dáng.
Bởi vì đều là pháo hôi, cho nên Tô Vi nhìn thấy bộ dáng này của Bạch Chân, vẫn cảm giác rất đáng thương.
“Kỳ thật đại ma vương cũng không có đáng sợ như vậy.”
Tầm mắt Bạch Chân xuyên qua Tô Vi, rơi xuống phía sau cô.
Tô Vi quay đầu, thấy Lục Nhưỡng không biết khi nào đã lặng yên không một tiếng động đứng ở phía sau mình.
Tô Vi:……
“Đại ma vương?”
Xong rồi, bị đại ma vương nghe được ngoại hiệu của hắn.
“Tôi cái gì cũng chưa nói.” Bạch Chân lập tức xua tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận