Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 444


Tô Vi đoán được có thể là bởi vì chính mình, cho nên Lục Nhưỡng phạt Lương Minh.
Lương Minh nói: "Điện hạ nói nương nương không thích sát sinh, liền chỉ khiển trách nho nhỏ, qua mấy ngày sẽ tốt, nương nương không cần lo lắng."
Tô Vi sau đó mới yên tâm.
-
Lương Minh đi xuống, Lục Nhưỡng tóc ướt át từ trong phòng tắm ra tới, trên người còn mang theo hơi nước, hắn từ phía sau ôm chặt Tô Vi, hôn gò má cô.
"Nàng đã trở lại."
"Ừ, ta đã trở về."
Tô Vi bị Lục Nhưỡng ôm đến trên người, cô ngửa đầu nhìn hắn, ngón tay sờ đến con ngươi tràn đầy tơ m.á.u của hắn.
Đáy mắt xanh tím, xác thật là gầy.
"Ta gấp muốn điên rồi." Hắn ôm cô, hôn môi cô, xoa bóp tay cô, đụng vào da thịt cô, như là đang xác định thật là cô.
Tô Vi tùy ý Lục Nhưỡng xác nhận, cô nhìn mặt nam nhân, từ con ngươi thanh lãnh đạm mạc tới cực hạn thấy được sự mềm mại rõ ràng.
"Lục Nhưỡng."
"Sao?"
"Ta phát hiện ta giống như yêu chàng."!
Giường trong tẩm điện từ hai cái đổi thành một cái.
Lương Minh canh giữ ở cửa tẩm điện, nhìn một vòng trăng sáng trên đầu, đôi tay giao nhau đặt ở trước bụng, nhìn thấy phía trước xa xa có một người đi tới.
"Lương Minh, cô nương tên Hồng Ninh lần trước bắt được đã tự sát. Không nghĩ tới cô ta trước khi bị bắt đã dùng độc, vừa mới vào ngục còn chưa có gia hình, đã tử vong." Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nói xong, giơ tay định gõ cửa, bị Lương Minh ngăn lại.
"Ta nói chỉ huy sứ đại nhân, ngài cũng không nhìn xem trên cổ ngài có mấy cái đầu."
Mấy cái đầu?
Chỉ huy sứ đại nhân ngạnh cổ nói: "Người đương nhiên chỉ có một cái đầu."
Lương Minh mắt trợn trắng, "Ngài biết liền tốt."
Chỉ huy sứ đại nhân cũng hiểu ra.
"Này…… Điện hạ không có phương tiện?"
"Không có phương tiện."
"Vậy sao ngươi không ngăn cản ta."
"Ta không cản ngươi, ngươi hiện tại còn có thể đứng ở đây sao?"
Chỉ huy sứ đại nhân:……
Hai người đồng loạt đứng ở trước phòng ngắm bầu trời.
Chỉ huy sứ đại nhân nói: "Thật không biết khi nào ta mới có thể có được phúc khí này, tìm được một vị mỹ thê."
-
Tô Vi gian nan xoay người,
"Đầu hàng."
Nam nhân cười một tiếng, ôm lấy cô cuốn ở trong chăn.
Toàn thân đều là mồ hôi, trơn trượt mà ủng ở cùng nhau.
Tô Vi đem mặt dán đến trước n.g.ự.c Lục Nhưỡng, nghe tiếng tim đập của hắn. Mệt đến quá sức, Tô Vi dựa vào Lục Nhưỡng liền ngủ.
Trải qua một đêm tiếp xúc thân mật, ngày hôm sau Lục Nhưỡng liền lại đi ra ngoài làm việc.
Hắn không chỉ có diệt sạch người của Thạch Nghiêu Thiên trong kinh thành, còn rút cả ám cọc ngoài thành.
Tốc độ cực nhanh, lệnh người líu lưỡi.
Lục Nhưỡng lại phái cung nhân mới lại đây, nghe nói là chọn lựa ra từ trong ám vệ, võ nghệ cao cường.
Bởi vì cả ngày buồn ở Đông Cung, cho nên Tô Vi cũng khó tránh khỏi cảm thấy có chút nhàm chán. Khi dùng bữa tối, cô cùng Lục Nhưỡng đề ra chuyện này.
"Hoàng miếu gần đây vừa mới tu sửa xong, nếu nàng rảnh rỗi, có thể đi nhìn xem."
Nếu ngươi đều đã mở miệng, cô đương nhiên là muốn đi.
Xe ngựa cuồn cuộn mà đi, Tô Vi ngủ một giấc, vừa mở mắt liền đến miếu.
Nghe nói vì nghênh đón Thái Tử Phi đến, toà nhà này từ ba ngày trước liền bắt đầu xây dựng thêm, còn đổi hết thành gia cụ mới.
"Về sau không cần như vậy."
Thân là bần dân, Tô Vi cảm thấy có chút quá.
Trụ trì nghe Tô Vi nói, nhất thời trước mắt sáng ngời, "Thái Tử Phi suy nghĩ cho bá tánh, cần kiệm nhàn thục, thật sự là phúc khí của Đại Chu."
Tô Vi:……
Khi Tô Vi ở trong thư kể cho Lục Nhưỡng nghe chuyện này, Lục Nhưỡng trả lời cô quen sẽ thấy bình thường, sau đó quay đầu liền đem chuyện này tuyên dương đi ra ngoài, thanh danh của Tô Vi ở bên ngoài lại nhiều một phần cần kiệm hiền thục.
Tô Vi:……
Bởi vì trụ trì thật sự là quá nịnh nọt, cho nên hai ngày sau Tô Vi không có để trụ trì bồi.
Lương Minh đi đến miếu trước để thế cô thu thập, hiện tại cũng là hắn bồi Tô Vi đi dạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận