Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 118


Lục Nhưỡng:……
Nam nhân cười cười, hiển nhiên là bị bộ dáng nhát gan của Tô Vi làm cho cảm thấy đáng yêu.
Hắn đứng dậy đi vào phòng bếp rửa tay, sau đó bắt đầu lột tôm cho Tô Vi.
“Được rồi, ăn đi.”
Nơi này không có độc chứ?
“Còn muốn anh đút cho em sao?”
Tô Vi lập tức nhét con tôm được bóc vỏ vào trong miệng.
A, ngon quá.
Trách không được nhiều mỹ nhân như vậy đều quỳ gối xin Lục Nhưỡng nấu ăn, nếu Lục Nhưỡng đi tham gia Sở vương tranh bá, hắn nhất định sẽ đứng nhất.
Ăn xong bữa tối cuối cùng này, Tô Vi bọc áo ngủ thật dày, nằm lên trên giường.
Cô nhìn chằm chằm sợi tinh thần của chính mình.
Từ sau lần trước nuốt gà trống, sợi tinh thần của cô liền không có biến hóa gì.
Nhưng Lục Nhưỡng nói một câu, “Không đủ”.
Dựa theo “Thuyết tiến hoá cắn nuốt” tới nói, Tô Vi đại khái có thể lý giải ý tứ của Lục Nhưỡng.
Hoặc là ăn số lượng lớn, hoặc là trực tiếp làm một phiếu lớn, nuốt một con tinh thần thể thật lớn tới thỏa mãn ăn uống của Đại Ngốc Xuân.
Có trong nháy mắt như vậy, Tô Vi cảm thấy chính mình giống như là một túi m.á.u Lục Nhưỡng nuôi ở bên người.
Túi m.á.u hết liền bổ sung thêm vào.
Lục Nhưỡng từ trong phòng tắm ra tới xoa mái tóc ướt dầm dề, ngồi vào mép giường, đưa lưng về phía Tô Vi.
Hắn mặc chiếc áo tắm dài, tuy rằng gầy, nhưng trên người Lục Nhưỡng lại không thiếu cơ bắp.
Dáng người không khoa trương, nhưng lực lượng lại một chút đều không nhỏ.
Đây đại khái chính là mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt trong truyền thuyết đi.
Tùy ý lau khô tóc chính mình, Lục Nhưỡng cúi đầu, đối diện ánh mắt Tô Vi.
Cô gái nhỏ súc ở trong chăn, chỉ lộ ra một đôi con ngươi long lanh.
Lục Nhưỡng duỗi tay, đầu ngón tay vê tóc cô, “Sao không sấy tóc?”
“Quá dài.”
Là cô quá lười.
Nửa ướt nửa khô liền nằm xuống.
Thời điểm sấy tóc cánh tay quá mỏi, trên thế giới này vì sao không có dụng cụ tự động sấy tóc?
Lục Nhưỡng cầm máy sấy lại đây, kéo Tô Vi từ trong ổ chăn ra tới, sau đó cẩn thận giúp cô sấy khô tóc.
“Vì sao còn thắt nơ con bướm?”
Đều phải ngủ, còn là màu đỏ.
“Thật xinh đẹp.”
Lục Nhưỡng vừa lòng nhìn kiệt tác của chính mình: “Tóc Vi Vi rất dài.”
Tóc Tô Vi đã dài đến bên hông, tuy rằng được Lục Nhưỡng chăm sóc thực tốt, nhưng đuôi tóc vẫn bị chẻ ngọn rất nhiều.
Lục Nhưỡng không biết từ nơi nào móc ra một cái kéo, tùy tay kẹp lên một ít tóc của Tô Vi, thế cô sửa lại đuôi tóc.
Ở dưới chân hai người, bạch xà không biết ra tới từ khi nào, đang mở miệng chờ tóc rơi xuống dưới.
Tô Vi vừa cúi đầu, đối diện với đôi mắt của Đại Bạch xà.
Đại Bạch xà lộ ra ánh mắt thèm nhỏ dãi với cô.
Tô Vi lại ngẩng đầu, đối thượng tầm mắt Lục Nhưỡng.
Lục Nhưỡng rũ mặt, lòng bàn tay cọ xát qua tóc cô, ánh mắt đen tối, thấy không rõ biểu tình.
Cô giống như đã lâu không có làm khai thông cho Lục Nhưỡng.
Mấy ngày hôm trước Lục Nhưỡng đối phó với Quan Muội biến thành quái vật nửa Trùng tộc, hai người lại cũng chỉ nằm ở bên nhau dắt dắt tay.
Đối với đụng vào đơn giản như vậy, đương nhiên không thỏa mãn được lính gác cấp Thần như Lục Nhưỡng.
Trách không được, trách không được, buổi tối hôm nay hắn phải làm một bàn đồ ăn lớn như vậy.
Cô nói ăn không vô, ăn không vô, hắn còn muốn nhét vào miệng cô.
Bẫy rập, đây là bẫy rập!
Lục Nhưỡng muốn lột hành tây!
Đèn trong phòng không biết đã bị tắt đi từ khi nào.
Lục Nhưỡng đặt máy sấy trong tay lên trên tủ đầu giường, “Lạch cạch” một tiếng, Tô Vi liền giống như con mèo nhìn thấy máy sấy, hận không thể súc vào trong chăn, lại vẫn bị Lục Nhưỡng nắm ra tới.
Nhưng đối mặt với nam chủ đại ma vương, Tô Vi quả thực bị sự yếu đuối của chính mình làm cho cười.
Tính, nam nhân sao, tắt đèn đều giống nhau.
Buông đạo đức cá nhân xuống, hưởng thụ nam nhân thiếu đạo đức.
Trong bóng đêm, cảm quan của người đều trở nên nhạy bén hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận