Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 198


Ý tứ chính là, Đại Ngốc Xuân sẽ kéo c.h.ế.t cô.
Gần đây tinh thần của Đại Ngốc Xuân còn tính là không tồi.
Đại khái là bởi vì cấp bậc bay lên, cho nên Đại Ngốc Xuân cũng có một chút chỉ số thông minh, lại có thể biết thưởng thức mỹ mạo của chính mình.
Nhưng tưởng tượng đến bởi vì Đại Ngốc Xuân, cho nên chính mình gặp nhiều tội như vậy, Tô Vi liền tức giận.
Cô rút bông hoa trong lọ bên cạnh Đại Ngốc Xuân ra.
Đánh nó “bạch bạch bạch” ba cái.
Doãn Tĩnh đứng nhìn, trầm mặc trong chốc lát vẫn kiến nghị cùng Lục Nhưỡng: “Căn cứ thứ bảy nguyện ý cho người căn cứ thứ sáu và căn cứ thứ năm sử dụng máy đo tỷ lệ xứng đôi miễn phí.”
Đương nhiên, miễn phí chính là quý nhất.
Căn cứ thứ bảy muốn chính là tư liệu vũ khí đối phó Trùng tộc mà Hạ Diên Kiệt lưu lại.
Tả Phạt Thu cho rằng, đối phó Trùng tộc là sự tình của toàn bộ nhân loại, bởi vậy, hắn cũng không bủn xỉn mà giao tư liệu cho căn cứ thứ bảy.
Ngoại trừ tư liệu, hắn còn thu thập một ít vũ khí, chuẩn bị để Doãn Tĩnh cùng đưa tới căn cứ thứ bảy.
“Được, đi thôi.” Lục Nhưỡng đồng ý.
Kỳ thật Doãn Tĩnh có chút tư tâm.
Bởi vì đường xá từ căn cứ thứ sáu đến căn cứ thứ bảy có chút xa xôi, gần đây còn nghe nói có dân du cư liên minh với nhau đánh cướp khắp nơi.
Có Lục Nhưỡng lính gác cấp bậc SS+++ bảo đảm, đường xá của bọn họ hẳn là sẽ nhẹ nhàng hơn không ít…… Mới là lạ!
Bởi vì căn cứ thứ bảy là ở phương bắc, cho nên ở phương nam còn mặc áo ngắn tay, phương bắc đã mặc áo bông.
Rời khỏi khách sạn ấm áp, chứng ngủ đông của Lục Nhưỡng lại bắt đầu tái phát.
Doãn Tĩnh ảo não chính mình lại có thể quên mất chuyện này.
“Lục Nhưỡng, anh có khỏe không?”
Lục Nhưỡng đang nhéo ngón tay Tô Vi, vẫn duy trì vài tia thanh tỉnh xốc xốc mí mắt, “Có.”
“Đây là ngón tay của em.”
Không phải khoai tây, không thể ăn.
Tô Vi nhìn Lục Nhưỡng híp nửa mắt, bộ dáng tựa ngủ mà không phải ngủ, sợ hắn coi ngón tay của chính mình như khoai tây gặm mất.
Tả Phạt Thu đã an bài nhân viên yểm hộ xuất phát trước, Doãn Tĩnh mang theo tư liệu và vũ khí, cô lái chiếc Pickup cũ nát, Hoa Tễ ngồi ở ghế phụ, mặt sau, địa phương dùng để ngủ, Tô Vi nằm dựa vào Lục Nhưỡng.
Một người bị chứng ngủ đông, bọc như quả cầu.
Một người khác cũng bọc như quả cầu, ở vào kỳ ngôi cao suy yếu.
Doãn Tĩnh:……
Pickup lái đến một địa phương hoang phế.
Nơi tựa hồ là làng du lịch trước mạt thế.
“Còn khá thân thiết.”
Doãn Tĩnh cảm thán một câu, sau đó phát hiện phía trước có một căn nhà sáng đèn.
“Có một khách sạn.”
Khách sạn này tên là “Có một khách sạn”.
Trước không có thôn, sau không có tiệm, ở chỗ này lại có thể có một khách sạn thoạt nhìn còn tính là sạch sẽ, thấy thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
“Không sao cả.”
Đại ma vương nếu sợ, vậy không phải là đại ma vương.
Nếu Lục Nhưỡng đã lên tiếng, Doãn Tĩnh cũng liền không có ý kiến.
Không biết từ khi nào, Lục Nhưỡng đã nắm giữ toàn bộ tiết tấu của tiểu đội.
Cửa khách sạn có người đón khách.
Đó là một mỹ nhân mặc sườn xám.
“Chào quý khách, quý khách dừng chân sao? Xin hỏi có bao nhiêu người?”
Càng không thích hợp.
“Bốn người.”
Doãn Tĩnh đi tuốt đàng trước, Hoa Tễ theo bên cạnh.
Lục Nhưỡng và Tô Vi đi đằng sau.
Lạnh, quá lạnh.
Thời tiết phương bắc lạnh nhanh như vậy sao?
Khách sạn không có người, ngoại trừ mấy nhân viên đang quét tước vệ sinh, chỉ có mỹ nhân mặc sườn xám đang phục vụ bọn họ.
Trong tay Doãn Tĩnh xách theo vũ khí và tư liệu mang đến cho căn cứ thứ bảy.
Vũ khí tuy nhỏ, nhưng uy lực thật lớn, có thể đánh c.h.ế.t Trùng tộc cấp bậc SS+++.
Nó và tư liệu được đặt ở trong một ……bao tải to.
Trông giống bao nilon đựng tiền ở ngân hàng.
Chủ ý này vẫn là Tô Vi nghĩ đến.
Tuy rằng….nhưng…… Doãn Tĩnh cảm thấy Tô Vi ngẫu nhiên cũng đưa ra được chủ ý không tồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận