Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 224


Theo tiếng khóa rơi xuống đất, cửa lồng sắt bị người mở ra.
Lục Nhưỡng hướng Tô Vi duỗi tay, “Xuất hiện đi.”
Tô Vi không nhúc nhích.
Lục Nhưỡng rũ mắt nhìn cô.
Hai người liếc nhau, nam nhân trầm ngâm nửa ngày, mở miệng nói: Công chúa, xin hãy xuất hiện đi.”
Tô Vi: “……chân em đã tê rần, không đứng dậy nổi.”
Có ai ngồi xổm lâu như vậy chân không bị tê.
Tô Vi rốt cuộc cũng từ trong lồng sắt ra tới, cô đi theo phía sau Lục Nhưỡng, hai chân vẫn còn hơi chút tê.
“Chúng ta đi đâu? Doãn Tĩnh bọn họ đâu?”
“Đang đánh nhau.”
Đánh nhau?
Ai đánh ai?
Rất nhanh, nghi hoặc của Tô Vi được giải đáp.
Lục Nhưỡng đưa cô về tới căn nhà phía trước.
Tuy rằng không lớn, nhưng bên trong đã đánh túi bụi.
Lục Nhưỡng đứng ở bờ hồ nước cửa sân, cúi đầu nhìn cá bên trong.
Cách một phiến cửa.
Hạ Lưu đã cùng lão đại kia đánh nhau được ba phút.
Hạ Lưu tuy rằng cấp bậc không bằng lão đại, nhưng hắn ôm quyết tâm liều chết.
Bởi vậy, hai người tạm thời còn có thể đối phó một trận.
Tinh thần thể của lão đại là một con linh miêu, nhưng nó không giống linh miêu bình thường, hình thể khổng lồ gấp mấy lần, đồng thời móng vuốt và răng nanh cũng trở nên phá lệ hung mãnh thị huyết.
“Mày còn nhớ rõ Hạ Quang không?”
Sườn xám trên người Hạ Lưu rơi ra một nửa, nửa khuôn mặt hắn đều bị linh miêu cào rách, mái tóc đen rối tung ở trên người, cả người có vẻ thập phần chật vật.
Bởi vì Hạ Lưu thập phần khó chơi, cho nên kế hoạch tốc chiến tốc thắng của lão đại cũng không có thành công.
“Không nhớ rõ.”
Hắn đời này đã g.i.ế.c qua nhiều người như vậy, sao có thể mỗi người đều nhớ rõ.
“Ông ấy ban đầu có một gia đình, hạnh phúc mỹ mãn nhưng lại bị mày dụ dỗ vào đánh bạc, cửa nát nhà tan.”
Lão đại cười lạnh một tiếng, “Mày cho rằng chuyện mày làm không có khiến cho người khác cửa nát nhà tan sao?”
Hạ Lưu khựng lại, sau đó đột nhiên cười nhạo một tiếng, “Kia thì thế nào? Sự tình người khác đâu có chuyện gì liên quan tới tao? Tao hôm nay, chính là tới tìm mày báo thù!”
Nói xong, hai người lại triền đấu cùng nhau.
Doãn Tĩnh và Hoa Tễ đứng trong một góc. Hiển nhiên, hai người kia cũng không có tính toán tham dự vào trong cuộc chiến của hai người.
Dựa theo ý tưởng của Tô Vi tới xem, Doãn Tĩnh nâng hàm dưới, bộ dáng trầm tư, chính là muốn nhặt của hời.
Trai cò đánh nhau, Doãn Tĩnh được lợi.
Khi Tô Vi đang xem đến nhập thần, một sợi tinh thần lực màu đỏ xuyên qua hai người triền đấu, từ bên trong lấy ra một đĩa điểm tâm.
Lục Nhưỡng cầm điểm tâm trong tay, thong thả ung dung vê nát một chút, sau đó vứt vào trong ao.
Nhóm cá hé miệng, cao hứng vẫy đuôi.
Tô Vi:…… Chúng mày là cá, không phải chó!
“Em cũng muốn cho ăn.”
Tô Vi cầm điểm tâm Lục Nhưỡng đưa cho cô, ghé vào bờ hồ nước cho cá ăn.
Ngay sau đó, cô đột nhiên cảm giác phía sau có thứ gì dán lại đây.
Xuyên thấu qua hồ nước trước mặt, cô thấy được Lục Nhưỡng ở phía sau.
Nam nhân chống đôi tay bên hồ nước, cúi người cúi đầu, tầm mắt vừa lúc đối thượng cùng Tô Vi ở trong nước.
Hai người cách mặt nước tương vọng.
Tô Vi cảm giác n.g.ự.c có chút ngứa, như là có con kiến đang gặm cắn.
Tay Lục Nhưỡng mơn trớn gò má Tô Vi, lòng bàn tay hơi lạnh, nhẹ nhàng cọ xát.
Tầm mắt nam nhân trước sau bình tĩnh, đầu ngón tay hắn quấn quanh sợi tinh thần lực của Tô Vi, vòng một vòng, một vòng, lại một vòng.
Bạch xà tựa hồ đã tiêu hóa xong hùng ưng trong bụng.
Nó lại biến trở về bộ dáng bằng ngón út, ngồi xổm ở bờ hồ nước, dùng cái đuôi của chính mình đi câu dẫn cá bên trong.
Vừa rồi Tô Vi mới kiến thức qua bí thư điên cuồng, giờ phút này, đối mặt với Lục Nhưỡng, cô khó tránh khỏi nhớ tới sự chi phối tinh thần lực khủng bố đối với lính gác.
Ngón tay Lục Nhưỡng vẫn cọ xát trên gò má Tô Vi, xát đến Tô Vi cảm giác da mặt chính mình sắp tróc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận