Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 209


Cha mẹ tuy rằng lo lắng cho Hạ Lưu, nhưng từ chỗ Hạ Lưu được đến tin tức vẫn luôn là “Con rất tốt”, “Không cần lo lắng cho con”.
Từ tư liệu Tả Phạt Thu gửi lại đây, giai đoạn trước Hạ Lưu cũng giúp đỡ nhi đồng nghèo khó vùng núi, cứu trợ chó mèo lưu lạc, là một nam nhân ấm áp.
Nhưng hết thảy đều thay đổi sau khi Hạ Lưu gặp được một em trai đồng hương.
Bởi vì Hạ Lưu không keo kiệt trợ giúp người khác, cho nên đối với yêu cầu của người em trai đồng hương này cũng tận lực thỏa mãn.
Nhưng dục vọng của người là vô cùng vô tận.
Em trai này vì tiền đồ, thông đồng với một ông chủ trung niên có tiền.
Ban đầu, em trai cũng là hảo tâm, muốn dẫn dắt Hạ Lưu.
Hắn mịt mờ ở trước mặt Hạ Lưu nhắc tới loại chuyện này.
Hạ Lưu thần sắc chán ghét tỏ vẻ chính mình tuyệt đối sẽ không tiếp thu loại chuyện này, cũng bảo hắn không cần đi làm loại chuyện này.
Loại chuyện này chỉ cần anh bắt đầu bước một chân vào, sẽ giống như lâm vào bên trong vũng bùn, thời điểm muốn bứt ra liền sẽ phát hiện, mặc kệ chính mình rửa sạch như thế nào, đều hoàn toàn vô pháp xử lý sạch sẽ nước bùn.
Nghe ra Hạ Lưu đối với loại chuyện này chán ghét, em trai cũng chưa nói gì.
Nhưng chán ghét lại làm trái tim hắn đau đớn thật sâu.
Hắn cảm thấy, Hạ Lưu đó là đang ghét bỏ chính mình.
Hắn dựa vào cái gì ghét bỏ chính mình? Rõ ràng bọn họ đều là người tầng dưới chót giống nhau.
Hắn cũng không có tốt hơn so với chính mình.
Bị ý niệm vặn vẹo như vậy thúc đẩy, em trai cố ý cho ông chủ trung niên xem được ảnh chụp của Hạ Lưu.
Quả nhiên, người xinh đẹp giống như Hạ Lưu, một chút liền được ông chủ coi trọng.
Nhưng Hạ Lưu quá quật cường, dù cho bên kia dụ lợi như thế nào, hắn cũng không d.a.o động.
Nếu không dụ được, vậy cưỡng bức đi.
Ngay lúc ông chủ già muốn từ bỏ, em trai ra một chủ ý.
Ông chủ trung niên này có nhận thức một số người bạn xã hội, hơi làm một chút tay chân, liền túm được ba Hạ Lưu vào sòng bạc.
Cha mẹ Hạ Lưu ban đầu còn làm chút sinh ý nhỏ, đều bị ném vào canh bạc.
Nhìn xe bị bán rẻ, nhà cửa bị niêm phong. Người chung quanh đối với hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, bị người thu nợ đánh bầm dập mặt mũi, ba Hạ Lưu rốt cuộc không chịu đựng được loại tra tấn này.
Ôm áy náy với người nhà cùng tâm lý giải thoát, ích kỷ, vĩnh viễn rời khỏi thế giới.
Mẹ Hạ Lưu thời điểm nghe thấy tin tức này đã chịu kích thích, bệnh tăng nhãn áp phát tác liền mù.
Khi Hạ Lưu biết chuyện này, trong túi hắn cũng chỉ còn dư lại mấy đồng.
Không biết vì sao, toàn bộ công việc của hắn đều bị tạm dừng.
Hạ Lưu trằn trọc dùng mấy đồng tiền này về đến nhà.
Mẹ nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, bên người không có ai chiếu cố.
Hạ Lưu thế mới biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
Một cuộc điện thoại đánh lại đây, là bí thư của ông chủ trung niên kia.
Nếu là ngày thường, Hạ Lưu sẽ trực tiếp kéo đen.
Nhưng hiện tại, lại thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn.
Nhà bị niêm phong, đám đòi nợ vẫn ngày ngày kéo đến đập phá.
Hạ Lưu tuyệt vọng, nhưng hắn không thể tuyệt vọng, hắn vô pháp ích kỷ giống như ba hắn, kết thúc tánh mạng của chính mình, ném lại cục diện rối rắm này cho mẹ hắn.
Hạ Lưu an ủi mẹ chính mình, hắn trở về vay tiền.
Mẹ nằm ở trên giường, một mình rơi lệ.
Bà nghe được Hạ Lưu nói chuyện cùng bí thư kia.
Bà đứng dậy, từ dưới đáy giường rút ra than củi, sau đó sờ soạng đi đóng cửa sổ, nhắm chặt cửa chính.
Đốt than tự sát.
Bà không muốn liên lụy Hạ Lưu.
Nhưng bà lại không biết, mình chính là niệm tưởng tồn tại duy nhất của Hạ Lưu.
“Sau này, động trùng bùng nổ, Hạ Lưu biến thành lính gác, bởi vì nội tâm vặn vẹo tàn bạo, cho nên không có căn cứ nào nguyện ý thu dụng hắn, hắn liền biến thành dân du cư, hợp thành tập thể đám cướp này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận