Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 249


Tô Vi ném bánh kem trong tay xuống, bò đến cửa sổ sát đất xem.
Hỏa thế từ phía dưới lan tràn ra, tựa hồ là vừa mới cháy không bao lâu, nhưng bởi vì thuận gió, cho nên lập tức liền mở rộng.
Lục Nhưỡng đưa khăn lông dính ướt cho Tô Vi, “Che miệng lại.”
Tô Vi ngơ ngác tiếp nhận chiếc khăn lông, sau đó bưng kín miệng Lục Nhưỡng.
Muốn chết, đại ma vương đã trở lại.
Hỏa thế lan tràn rất nhanh, trên tay Lục Nhưỡng bọc quần áo, một quyền đánh nát cửa sổ sát đất trước mặt, sau đó từ bên trong nhảy ra.
Mặt khác bên kia, nhóm nữ phục vụ cũng sôi nổi chạy ra ngoài.
Bên ngoài có người lại đây cứu hoả, tầm mắt Tô Vi rơi xuống căn phòng của Tôn Dạng Dạng cách đó không xa.
Hỏa thế chính là từ nơi đó lan tràn lại đây.
Thực hiển nhiên, đây là một hồi phóng hỏa do người làm, mục đích chính là g.i.ế.c c.h.ế.t Tôn Dạng Dạng.
Nghĩ tới cốt truyện nguyên tác.
Tôn Dạng Dạng táng thân bên trong biển lửa.
Thật sự, đã c.h.ế.t sao?
Ngọn lửa lớn chiếu sáng mặt Tô Vi.
“Đi.” Lục Nhưỡng dắt lấy tay Tô Vi mang theo cô rời đi.
-
Gara trang viên có rất nhiều xe.
Lục Nhưỡng đang chuẩn bị tùy ý chọn một chiếc, nhìn thấy Tô Vi đứng ở nơi đó thần sắc héo héo, “Muốn màu hồng nhạt sao?”
A?
“Em không phải thích hồng nhạt sao.”
Cô thích màu hồng nhạt.
Nhưng yêu thích của một pháo hôi căn bản là không có quan trọng như vậy.
“Hồng quá tối.”
Lục Nhưỡng:……
“Cái này đi, trông sáng sủa.”
Tô Vi tùy tay chọn một chiếc.
Cuối cùng, một chiếc xe việt dã màu đen lái ra khỏi gara.
Theo Lục Nhưỡng dẫm xuống chân ga, bọn họ thừa dịp hỗn loạn lao ra khỏi gara.
Trang viên rất lớn, Lục Nhưỡng rũ mắt nhìn Tô Vi vẫn tinh thần không phấn chấn, gõ gõ tay lái, quay nhanh một cái, lại lái xe trở về, sau đó hướng phương hướng một cái lùm cây, mở miệng nói: “Đi lên.”
Lùm cây phát ra âm thanh sột sột soạt soạt.
Tô Vi nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện là bác sĩ Bạch ôm Tôn Dạng Dạng.
Bác sĩ Bạch tuấn lãng như ngày thường, chỉ là trên mặt tối đen.
“Cảm ơn.”
Bác sĩ Bạch ôm Tôn Dạng Dạng lên xe.
Lục Nhưỡng lại lần nữa đạp chân ga.
Thân thể Tô Vi ngửa ra sau, cảm thụ được gió.
Đại ma vương từ khi nào lại có lòng tốt như vậy?
Nhưng Tôn Dạng Dạng lại có thể không chết? Được bác sĩ Bạch cứu?
Xuyên thấu qua kính chiếu hậu, Tô Vi nhìn thấy bác sĩ Bạch thật cẩn thận dùng góc áo sạch sẽ của chính mình chà lau tàn tro trên mặt Tôn Dạng Dạng.
“Lửa là anh phóng sao?” Tô Vi thử dò hỏi.
Bác sĩ Bạch lắc đầu, “Không phải tôi.”
-
Xe lái ra khỏi trang viên, đi vào một con đường trống trải, cùng một chiếc siêu xe gặp thoáng qua.
“A lô, thế nào?” Diêu Phong một bên lái xe, một bên gọi điện thoại.
Hắn vừa mới bắt được di động của chính mình.
“Ngoại trừ tiểu thư, mọi người đều chỉ bị thương ngoài da……”
“Cô ấy làm sao vậy? Dạng Dạng làm sao vậy!”
Ngữ khí Diêu Phong kích động lên.
Quản gia tiếp tục nói: “Tiểu thư, đã chết.”
Siêu xe chạy vù vù, ở trên đường núi nguy hiểm tiếp tục nhanh tốc độ hơn, phảng phất ngay sau đó liền phải lao ra khỏi đường.
“Phanh” một tiếng, siêu xe chạy đụng vào lan can đường núi.
Diêu Phong bị đ.â.m cho ngốc, hắn quơ quơ đầu, nhìn thấy trên trán chảy ra m.á.u tươi.
-
Bên này, xe việt dã tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.
Lục Nhưỡng móc di động ra, tìm lộ tuyến.
Tô Vi ở phía sau tìm được một chút đồ ăn.
Cô đưa cho bác sĩ Bạch một lọ nước và một cái bánh mì.
Tôn Dạng Dạng còn chưa có tỉnh.
Bác sĩ Bạch thật cẩn thận đặt cô ở trên ghế sau, chính mình cuộn tròn ngồi ở phía dưới ghế dựa.
Cũng không biết một người cao lớn như vậy, sao có thể co quắp lại, còn không bằng nằm bên trong cốp xe.
Chú ý tới tầm mắt Tô Vi, bác sĩ Bạch duỗi tay lau lau mặt, cười khổ nói: “Tôi có phải thực chật vật hay không?”
Tô Vi lắc đầu, sau đó thừa dịp Lục Nhưỡng không chú ý, thật cẩn thận mà đưa cho bác sĩ Bạch một tờ giấy.
Bác sĩ Bạch nhìn tờ giấy màu hồng phấn này, sắc mặt hơi biến.
Hắn đã có người trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận