Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 83


Chu Kình Thiên đã bị cắt một quả thận, nghe nói còn dư lại một quả khác, phải đợi hắn làm xong thực nghiệm trên cơ thể sau đó sẽ nhìn xem có thể dùng được hay không, nếu có thể sử dụng liền lấy đi.
Trong căn phòng chật chội tối tăm hôi hám, cửa sổ và cửa chính đều dùng song sắt vây quanh, cửa sổ kính đóng chặt, cơ bản không thông gió, cũng không ai tới thế bọn họ thu thập vệ sinh, đúng là khác một trời một vực so với căn hộ 488 mét vuông trước đó Chu Kình Thiên sống.
Lục Nhưỡng đứng ở cửa, tùy tay đưa t.h.u.ố.c lá trong tay cho người bên cạnh.
“Chỉ có thể xem một cái thôi.” Bác sĩ mặc áo blouse trắng nhìn trái nhìn phải, tiếp nhận t.h.u.ố.c lá trong tay Lục Nhưỡng.
Cửa sắt bị mở ra, một cỗ mùi thối xông vào mũi, khó ngửi đến cực điểm.
Trong bệnh viện tâm thần tuy rằng sẽ có người quét dọn vệ sinh, nhưng đại bộ phận người đều có thái độ rất kém cỏi với người điên.
Loại người tê liệt như Chu Kình Thiên không tự chủ đái ỉa được, mỗi ngày đều phải bị ăn đánh.
Lục Nhưỡng nhíu nhíu mày, hắn duỗi tay che lại miệng mũi. Tuy rằng đã sớm đoán trước mùi sẽ không dễ ngửi, nhưng không nghĩ tới lại có thể khó ngửi đến như vậy.
Lục Nhưỡng từ trong túi móc ra chiếc khăn sạch sẽ màu trắng che lại miệng mũi, sau đó chịu đựng ghê tởm đi vào.
Cách khăn, mùi trong phòng bệnh vẫn khó ngửi như cũ, nhưng so với vừa rồi khá hơn nhiều, ít nhất sau khi thích ứng cũng có thể tự do hô hấp.
Nghe nói bởi vì Chu Kình Thiên quá ồn ào, cho nên hắn bị đơn độc nhốt trong một căn phòng riêng.
Lục Nhưỡng chậm rì rì đi đến bên giường bệnh, cúi đầu nhìn thoáng qua một chiếc ghế bên giường, đều dính máu, vết m.á.u ở chân ghế còn khá mới mẻ.
Lục Nhưỡng ghét bỏ nhíu mày, cũng không có ngồi xuống.
Thần trí của Chu Kình Thiên đã không còn thanh tỉnh lắm, hắn bị trói ở trên giường bệnh, thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ít, nói trùng hợp cũng trùng hợp, nháy mắt nhìn đến Lục Nhưỡng, thần trí hắn đột nhiên thanh tỉnh.
“Lục Nhưỡng……”
Chu Kình Thiên nói chuyện thực cố hết sức, hắn nỗ lực muốn há mồm, lại bởi vì đeo máy hô hấp, cho nên không có cách nào nói chuyện rõ ràng. Trên mặt hắn đều là vết sẹo và vết bàn tay, bởi vì không có người thế hắn xử lý, cho nên đã bắt đầu thối rữa chảy mủ.
Con gà trống tinh thần thể của Chu Kình Thiên cuộn tròn trên đầu giường, mào gà đỏ tươi đã nhạt đến không còn màu, trong nháy mắt khi nhìn thấy Lục Nhưỡng, nó sợ tới mức run bần bật, nhìn kỹ lại, còn có thể thấy nó rõ ràng bị rụng tóc.
Trạng thái thân thể của chủ nhân và tinh thần thể cùng chung một nhịp thở, Chu Kình Thiên sắp không được, tinh thần thể của hắn tự nhiên cũng sẽ đi theo tiêu vong.
Lục Nhưỡng giơ tay, lấy máy hô hấp trên mặt Chu Kình Thiên.
Chu Kình Thiên nỗ lực hô hấp, giọng nói phát ra âm thanh “Hô hô hô”, giống như là một khe hở lọt gió.
Hắn giương miệng, sắc môi tím tái, mặt trắng bệch, mắt xanh đen, bộ dáng gần chết.
“Sát, tao muốn g.i.ế.c mày…… Mày là ác ma……”
Lục Nhưỡng nhìn Chu Kình Thiên, phát ra một nụ cười nhạo thực nhẹ.
Không nói chuyện, cũng đã làm Chu Kình Thiên cảm nhận được vũ nhục!
Chu Kình Thiên tức giận đến càng thêm lợi hại.
Trên n.g.ự.c hắn phập phồng, cả người tựa hồ muốn ngồi dậy, nhưng thật sự là không có sức lực.
“Mẹ của em bị điên bệnh, muốn g.i.ế.c Vi Vi, anh cũng là không có cách nào.” Lục Nhưỡng thở dài một tiếng, “Em cũng biết đấy, Vi Vi từ nhỏ đã không có cha mẹ yêu thương, là đứa trẻ đáng thương. Kình Thiên, em có thể lý giải đi?”
Giết người tru tâm, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Chu Kình Thiên tức giận đến cả người rùng mình, bị Lục Nhưỡng làm cho tức giận đến phun ra một búng máu.
Máu tươi đặc sệt phun ra tung toé, Lục Nhưỡng theo bản năng nhíu mày né tránh.
Chu Kình Thiên run rẩy một trận, sau đó nằm ở nơi đó, trừng lớn mắt, rõ ràng chỉ còn lại có một hơi cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận