Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 277


Có một loại cảm giác muốn tỏ ra văn nghệ, tỏ ra cao nhã, lại dùng sức quá mãnh liệt.
Hiện tại, văn phòng biến thành kiểu phong cách tây mà Tôn Dạng Dạng thích.
“Tôi là bác sĩ gia đình của lĩnh chủ căn cứ thứ bảy.”
Tôn Dạng Dạng chớp chớp mắt, “Bác sĩ gia đình vì sao lại ở chỗ này?”
“Bởi vì bọn họ nói, văn phòng chính là nhà của cô, cho nên bác sĩ gia đình của cô đương nhiên ở chỗ này.”
Tôn Dạng Dạng:……
Tôn Dạng Dạng không nhịn được bật cười.
Trước kia Tôn Dạng Dạng cũng thực thích cười, chỉ là sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cho rằng chính mình sẽ không cười được nữa.
“Đúng rồi, lần trước chuyện anh cứu tôi, tôi còn chưa có cảm ơn anh đâu. Anh muốn cái gì? Chỉ cần tôi có thể làm được, đều có thể.”
“Tôi, tôi……” Đôi tay rũ tại bên người của Bạch Chân dùng sức nắm chặt, hắn hít sâu, lại tiếp tục hít sâu, “Tôi muốn làm bác sĩ gia đình của cô.”
Tôi muốn làm bạn trai cô.
Phế vật.
Bạch Chân ở trong lòng dùng sức phỉ nhổ chính mình.
Tôn Dạng Dạng sửng sốt, sau đó lại cười cười, “Anh đã đúng rồi, đổi một cái khác đi.”
Bạch Chân cúi đầu, nắm góc áo của chính mình, “Tôi, tôi……đã không có, tạm thời đã không có.”
Tôn Dạng Dạng ngồi vào bàn làm việc, cô nhìn thấy bên chân có một cái rương, cái rương không có nắp, lộ ra một tấm ảnh chụp.
Đó là ảnh chụp của Diêu Phong và Hồ Đậu Nhi.
Biểu tình của Tôn Dạng Dạng chớp mắt một cái liền biến đạm.
Bạch Chân vội nói: “Là tôi giúp cô thu thập ra tới, tôi cho rằng cô……” Không nghĩ nhìn thấy.
“Cảm ơn, tôi đang chuẩn bị ném.”
Tôn Dạng Dạng mở bàn làm việc ra, phía dưới nhất ngăn kéo, quả nhiên, bên trong cất giấu một tấm ảnh chụp giữa cô và Diêu Phong.
Ở giai đoạn cô ngu dại kia, Diêu Phong đã nói qua với cô chuyện này.
Vì sợ Hồ Đậu Nhi ghen, hắn đã đem tất cả đồ liên quan đến cô đều tiêu hủy.
Đây là bức ảnh duy nhất còn lại của cô và hắn.
Lúc ấy Diêu Phong nắm tay cô, trên mặt lộ ra một cỗ mê võng, “Anh cũng không biết vì sao, anh sẽ lưu lại bức ảnh kia.”
“Giúp tôi đốt đi.”
“A, được.”
Bạch Chân tiếp nhận, nhìn thấy mặt trên là bức ảnh Diêu Phong ôm lấy bả vai Tôn Dạng Dạng, hai người ngồi ở trước sơn động, phía sau là t.h.i t.h.ể Trùng tộc.
Hai người tuy rằng chật vật, nhưng đều cười đến thập phần vui vẻ.
Bạch Chân cầm ảnh chụp đi ra ngoài, sau đó ngồi xổm trước cửa, lấy ảnh chụp ra, rút chiếc bút trước n.g.ự.c hắn, dùng sức bôi lên ảnh chụp.
Vẽ cái đầu lợn cho mày, lại vẽ một con rùa đen, lại vẽ một cái…… “Lạch cạch” một tiếng, cửa văn phòng đột nhiên mở ra.
Tôn Dạng Dạng đi ra, mặt đối mặt với Bạch Chân đang ngồi xổm nơi đó.
Bạch Chân theo bản năng giấu bức ảnh đi.
Nhưng Tôn Dạng Dạng đã thấy được.
“Vẽ không tồi.” Cô nói một câu.
Bạch Chân nháy mắt thẹn thùng.
Trên ảnh chụp Diêu Phong đã hoàn toàn thay đổi, Tôn Dạng Dạng vẫn tươi cười xán lạn.
“Tôi không phải ý tứ này…… Tôi chỉ là ghen ghét, hâm mộ, hận……hắn có thể ở bên cô.”
Bạch Chân cúi đầu, khi nói chuyện còn bị lắp.
Hắn nói ra? Sao hắn lại nói ra!
Tôn Dạng Dạng trầm mặc trong chốc lát, sau đó xoay người đi tới phía trước.
Bạch Chân ngơ ngác nhìn bóng dáng cô, trên mặt lộ ra vẻ ảo não.
Cô có phải tức giận hay không?
“Cùng đi ăn cơm trưa nhé?” Tôn Dạng Dạng đi ra một đoạn đường, đột nhiên quay đầu nói chuyện cùng hắn.
Tôn Dạng Dạng đứng ở dưới ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ bên dưới hành lang, hướng về phía hắn mỉm cười.
Người tổng nên nhìn về phía trước.
Trái tim Bạch Chân điên cuồng xao động lên, hắn vội vàng chạy theo, thật cẩn thận mà đứng ở bên người Tôn Dạng Dạng, trên mặt là nụ cười ngây ngô không che giấu được.
-
Tô Vi thập phần ngoan ngoãn ngồi ở trên xe ba bánh, nhìn Doãn Tĩnh đạp xe b.ắ.n ra tia lửa.
“Nếu không phải anh một hai phải để cô ấy lái xe, chúng ta phải đi chiếc xe ba bánh nát này sao?”
Doãn Tĩnh đạp xe gần như toát ra tia lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận