Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 88


Tô Vi hoàn toàn buông xuống khúc mắc, hóa ra cô cũng không có sinh ra ý tưởng không an phận với Lục Nhưỡng.
Cô đã nói sao, người cao 1 mét 5 như cô có thể yêu mười soái ca, muốn thích Lục Nhưỡng đã sớm thích.
“Tới, ăn đi.”
Tô Vi nhét một nửa quả táo chính mình ăn vào trong miệng bạch xà.
Ngay từ đầu, Tô Vi nhìn thấy bạch xà còn cả người nổi da gà, hiện tại xem nhiều, đột nhiên bắt đầu lại thấy nó đẹp.
Tô Vi không nghĩ tới, tinh thần thể còn có thể ăn đồ.
Cô cũng thử đút cho con gà con của chính mình ăn một chút, con gà con lại một chút đều ăn không vô, xem ra giữa tinh thần thể cùng tinh thần thể vẫn có khác biệt.
Chờ một chút, con gà con của cô sẽ không phải vẫn còn trong giai đoạn uống sữa chứ?
Tô Vi mân mê trong kho vật tư của Doãn Tĩnh một trận, rốt cuộc bằng vào ký ức tìm được một hộp sữa bột, viết xuống giấy nợ: Ghi nợ cho anh ( Lục Nhưỡng ).
Sau đó cô lại tìm được một bình sữa, sau khi ngâm nước trôi liền đưa bình sữa đến bên miệng con gà con.
Con gà con mở cái mỏ nhỏ của chính mình ra, bắt đầu mổ sữa.
Tô Vi:……
Không dùng bình sữa sao.
Tô Vi lại đổ sữa ra bát, con gà con rốt cuộc cũng uống lên.
Hóa ra tinh thần thể cũng có thể ăn đồ ăn nhân loại.
Nghĩ đến đây, Tô Vi quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Bạch xà mắt trông mong nhìn chằm chằm bát sữa, đưa bình sữa trong tay tới trong miệng nó.
Tiểu Bạch xà biến thành lớn bằng bàn tay, thân thể tinh tế vòng lấy bình sữa, bắt đầu cắn.
Tô Vi:…… Lại là một đứa trẻ không dùng bình sữa.
Lục Nhưỡng từ trong phòng vệ sinh ra tới, duỗi tay đỡ vách tường bên người, sắc mặt âm trầm dọa người.
“Em đút cho nó cái gì?”
Tô Vi nhìn bạch xà héo bẹp nằm ở trên sô pha, lại nhìn Lục Nhưỡng đáy mắt xanh đen, “Một chút đồ ăn ngon.”
Quả táo, chuối, sữa bột, bánh kem, cà phê, que nướng, mì ăn liền…… các loại cống phẩm.
“Tinh thần thể không cần đồ ăn nhân loại.”
Mặt Lục Nhưỡng âm trầm, vẫy tay với Tô Vi, “Lại đây.”
Không phải là muốn đánh cô chứ!
Cô chỉ là muốn lấy lòng xà đại tiên!
Tô Vi cọ tới cọ lui, không chịu đi qua, Lục Nhưỡng sải bước lại đây, một phen bóp chặt cằm cô, “Há mồm.”
Tô Vi lập tức nhắm chặt miệng.
“Anh lặp lại lần nữa, há mồm.”
Tô Vi run run rẩy rẩy mở ra một khe nhỏ.
Ngay sau đó, môi Lục Nhưỡng dán lên, Tô Vi cảm giác được một cỗ dòng khí tinh thần rõ ràng theo địa phương hai người tương dán truyền lại đây, so với truyền qua sợi tinh thần mau hơn nhiều.
Tô Vi vui sướng nheo mắt lại.
Đây là vui sướng tinh thần lực sao?
Hai người chỉ đơn giản dán môi, Tô Vi đã có thể cảm nhận được cánh môi mềm mại hơi lạnh của Lục Nhưỡng. Rõ ràng là một đại ma vương, môi lại rất mềm, không giống người của hắn một chút nào.
Ủa ủa ủa? Vì sao phải đi? Lại cho cô thêm một chút đi.
Tô Vi nhón chân đuổi theo, bị Lục Nhưỡng bóp hàm dưới điểm trúng cái trán.
Tô Vi mở to một đôi mắt hơi nước m.ô.n.g lung, nhìn về phía tầm mắt Lục Nhưỡng không thanh tỉnh lắm.
“Cát cát……” Con gà con khôi phục bình thường, đột nhiên chui vào vạt áo Tô Vi, bắt đầu run bần bật.
Tô Vi thần trí thu hồi.
Cảm giác thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cả người phiêu phiêu dục tiên giống như đạp lên bông, ngay sau đó, cô liền mềm chân trực tiếp ngồi xuống mặt đất.
Đã lớn tuổi, làm không nổi.
Lần sau cho ăn ít thôi, ba của con.
-
Tô Vi an phận.
Cô biết chính mình đã an phận.
Cô rốt cuộc đã có thể bình tĩnh đối mặt với gương mặt thịnh thế mỹ nhan của Lục Nhưỡng.
Một hơi cho cô ăn nhiều tinh thần lực như vậy, Tô Vi có hơi chút không chịu nổi, gần đây luôn mệt rã rời.
Nghe nói thời điểm người đang ngủ tinh lực khôi phục nhanh nhất.
Chiếc đũa trong tay Tô Vi chọc tới trên mặt, đầu nhỏ từng điểm từng điểm xuống rũ, cuối cùng rốt cuộc cũng không chịu nổi thần ngủ triệu hoán, cúi đầu chìm vào giấc ngủ.
Doãn Tĩnh:……
Bạn cần đăng nhập để bình luận