Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 217


Tới chợ đen, Hạ Lưu tay cầm tẩu hút thuốc, mang theo đoàn người Doãn Tĩnh tìm được một quán trà bọn họ thường xuyên liên lạc.
Nói là chợ đen, kỳ thật nói là một thành trấn càng thích hợp hơn.
Thậm chí, khối địa phương kia so với một căn cứ loại nhỏ đều phải lớn hơn.
Tô Vi nắm tay Doãn Tĩnh, Hoa Tễ đi cùng Lục Nhưỡng.
Đi theo phía sau Hạ Lưu, xuyên qua đám người rộn ràng nhốn nháo, đi vào cửa quán trà.
Cửa quán trà có mỹ nhân tiếp khách.
Hạ Lưu dẫm lên giày cao gót, ngựa quen đường cũ đi về phía trước.
Gió hơi lớn, thổi bụi trúc hai bên quán trà xào xạc.
Đây là một quán trà cực kỳ phong nhã.
Nghe nói chủ nhân chính là vị chủ chợ đen.
Rất xa, Tô Vi nhìn thấy một người đứng ở nơi đó.
Hiển nhiên, người này là lính gác, thoạt nhìn cấp bậc còn không thấp.
“Đây là vị bí thư kia.” Hạ Lưu hướng Doãn Tĩnh bọn họ giới thiệu: “Đừng để hắn nhìn ra sơ hở, bằng không tôi không cứu được các người.”
Bí thư tiến đến, chân đeo giày da màu đen.
Tầm mắt hắn lướt qua trên người Hạ Lưu, sau đó rơi xuống bốn người phía sau hắn.
Hai lính gác, hai dẫn đường.
Nhưng thoạt nhìn chỉ có ba hàng hóa.
“Cái này không bán sao?” Bí thư chỉ Tô Vi.
Hạ Lưu hút một ngụm thuốc, đôi mắt màu tím dung hợp với sương khói, “Không bán, của tôi.”
Hoài nghi của bí thư cũng không có biến mất, “Lần này sao không thấy lão nhị nhà anh?”
Hạ Lưu tiếp tục hút thuốc, không nói gì.
Bí thư đem tầm mắt nhìn về phía Tô Vi.
Tô Vi thay thế lên tiếng, giơ tay chỉ về phía Hạ Lưu, “Hắn ta chỉ là khách qua đường của chị.”
Tẩu hút thuốc trong miệng Hạ Lưu rớt xuống trên mặt đất!
Có được một con Vi Vi, từ đây, bên cạnh anh liền nhiều thêm một người phát ngôn khỏe mạnh miễn phí.
Bí thư trầm mặc trong chốc lát, âm thầm siết chặt cà vạt của chính mình, sau đó đẩy nút thắt lên đến trên cùng.
Hạ Lưu cắn răng, “Tôi không phải……”
Tô Vi lập tức hỗ trợ đại ngôn, “Tôi không phải loại mặt hàng gì cũng được.”
Bí thư:……
Hạ Lưu:……
Nghĩ đến giá trị nhan sắc của lão nhị, bí thư cười lạnh một tiếng, “Xác thật.”
Hạ Lưu:……
“Được rồi, cùng tôi đi kiểm tra hàng đi.”
Dựa theo lưu trình, trước kiểm tra hàng hóa, sau đó tính tiền.
Hạ Lưu đi theo bí thư vào trong quán trà, bí thư quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Lưu, rụt rè kèm cảnh giác bảo trì khoảng cách 1 mét với hắn.
Hạ Lưu:……
Bọn họ xuyên qua hành lang rộng mở, sàn nhà gỗ ở dưới chân phát ra tiếng thanh thúy. Gió nổi lên, đèn lồng tùy theo vũ động lên, sườn xám của Hạ Lưu cũng bị thổi giơ lên, lộ ra đôi giày cao gót xinh đẹp.
Hắn cắn răng, “Tôi xác thật không phải mặt hàng nào cũng được.”
Gần đây thời tiết không tốt lắm, thỉnh thoảng sẽ có mưa.
Có nước mưa đánh vào trên mặt, Tô Vi lôi kéo ba sợi xích trong tay, có chút cảm thấy lạnh, liền súc tay vào trong ống tay áo.
Lại nhìn sườn xám mỏng manh trên người Hạ Lưu, liền nhét vạt áo vào trong quần.
Mẹ nói, tuổi còn trẻ không bảo dưỡng, về già dễ nhiễm bệnh.
Tô Vi đối với lời của mẹ vẫn luôn vô cùng tin tưởng, bởi vậy, tuổi còn trẻ cũng đã mặc quần áo mùa thu, hơn nữa còn không rời được chúng.
Thân thể mới là quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Tô Vi quay đầu nhìn về phía Lục Nhưỡng bị chính mình nắm.
Cô chọn chọn, lấy ra sợi xích của hắn, sau đó nhẹ nhàng túm túm, kéo người đến phía sau mình.
Lục Nhưỡng cảm nhận được áp lực, đi lên phía trước hai bước, từ phía sau cô cúi người lại đây, hô hấp cọ qua gò má Tô Vi, mang theo một cỗ hơi thở ôn lương.
Tô Vi đưa gối sưởi ấm trong túi cho hắn.
Cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp, Lục Nhưỡng hơi nhướng mày, sau đó thong thả ung dung nhét gối sưởi ấm vào túi quần.
Cứ như vậy, nam nhân một tay cắm túi quần, một tay rũ ở sau người, chậm rì rì bị dắt đi theo phía sau Tô Vi.
Vòng cổ màu đen bằng da ở giữa cổ nam nhân như ẩn như hiện, một đường đi qua, có nhân viên phục vụ lặng lẽ nhìn qua bên này, không nhịn được dừng tầm mắt ở trên người Lục Nhưỡng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận