Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 93


Nam nhân như cũ một thân áo sơmi màu trắng, trơn bóng như mới, thậm chí một sợi tóc cũng không có loạn.
Ở phía sau hắn, sợi tinh thần màu đỏ hỗn độn, đang gắt gao dây dưa một người mặc áo blouse trắng. Sợi tinh thần màu đỏ giương nanh múa vuốt, ở bên trong không gian tràn ngập tối tăm quỷ dị, tản ra lệ khí âm trầm.
Tâm tình của đại ma vương luôn âm tình bất định, ai cũng không biết hắn vì sao sẽ tức giận, vì sao lại cao hứng.
Nếu Tô Vi không nhận sai, người bị đại ma vương trói gô này chính là nghiên cứu viên Quách Hiểu Vãn mà Doãn Tĩnh đã liều mạng cứu trở về từ căn cứ thứ tư.
Tô Vi chưa bao giờ biết sợi tinh thần lực còn có thể dùng như vậy.
Nhìn Quách Hiểu Vãn bị siết cho đến tựa hồ lập tức liền phải tắt thở, Tô Vi thật cẩn thận duỗi tay kéo sợi tinh thần của chính mình một chút.
Sợi tinh thần đáng thương của cô thực mong manh, cô vừa nhẹ nhàng kéo một chút, liền……đứt? Đứt!
Tô Vi không tin tà lại kéo mấy sợi ra, đều không ngoại lệ, đều dễ dàng bị đứt.
Trên mặt đất không phải sợi tinh thần lực bị đứt, mà là tự tôn rậm rạp của cô.
Tô Vi ý đồ nâng tự tôn của cô lên, đáng tiếc, rách nát hết.
Cô rốt cuộc làm thế nào mới có thể biến thành giống đại ma vương có thể biến sợi tinh thần lực thành trạng thái giống như dây thừng để sử dụng đây?
Thời điểm nằm mơ đi.
Tô Vi tự hỏi tự đáp xong, bên kia Lục Nhưỡng giơ tay, Quách Hiểu Vãn cứ như vậy bị ném trên mặt đất giống búp bê vải rách nát.
Vừa lúc ở trước mặt bạch xà.
Bạch xà nghiêng đầu nhìn chăm chú trong chốc lát, tựa hồ là đang suy xét thứ này có thể ăn được hay không.
“Ngu xuẩn, đừng có thứ gì cũng nhét vào trong bụng.”
“Chưa đủ.” Lục Nhưỡng nhàn nhạt phun ra hai chữ.
Chưa đủ? Cái gì chưa đủ? Nơi nào chưa đủ?
“Không nghĩ tới em ăn uống còn rất lớn.” Ngón tay Lục Nhưỡng lướt qua trán Tô Vi, mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ.
Ừm, cô gần đây ăn có hơi chút nhiều.
Nhưng cô hôm nay ngay cả một bữa cơm cũng còn chưa có ăn! Nơi nào ăn uống lớn!
“Hay lại ăn thêm một chút.” Lục Nhưỡng tính toán, chuyển tầm mắt về phía cổng lớn bị bạch xà phá hủy.
Tô Vi nghe được có tiếng bước chân truyền đến, cùng với âm thanh Chu Phương tức muốn hộc máu.
Hả? Chu Phương còn chưa có chết?
Nhưng hắn hiện tại đã biến thành một người thường, hẳn là không có gì uy h.i.ế.p đi?
Ngoài cửa sắt Chu Phương mang theo một đội lính gác cấp SS xuất hiện.
Dựa theo giả thiết mạt thế tới nói, đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, hiện tại Chu Phương không có tinh thần thể, sau khi biến thành một phế nhân, lính gác cấp SS vì sao vẫn nghe lời hắn như vậy?
Chẳng lẽ bọn họ không có phát hiện Chu Phương biến thành phế nhân sao? Nếu nói Chu Phương đắc nhân tâm, dựa theo thanh danh của hắn, tựa hồ cũng không phải như vậy.
Tô Vi cảm thấy chính mình giống như đã xem nhẹ một điểm rất quan trọng.
Lính gác cấp SS đứng ở phía sau Chu Phương, sau khi nhìn thấy các t.h.i t.h.ể bị ngâm mình ở bên trong formalin, sắc mặt theo bản năng liền thay đổi.
Tô Vi nghĩ tới, người phẩm đức bại hoại giống như Chu Phương, tuy rằng có được năng lực lính gác cấp SS, nhưng đều không phải là lấy đức thu phục người cũng đều không phải là dùng võ lực phục người, hắn dựa vào là dược vật.
Trước kia, Chu Phương là lĩnh chủ căn cứ thứ tư.
Bởi vì thức tỉnh sớm, tuy rằng chỉ là một lính gác cấp S, nhưng còn tính là có hơi chút đầu óc, sớm nắm giữ một chút thực quyền, liền bắt đầu đầu tư phòng thí nghiệm cho Quách Hiểu Vãn.
Lúc ấy Quách Hiểu Vãn chỉ là một nghiên cứu viên buồn bực thất bại, tiền lương thấp, bị người kỳ thị, hạng mục nghiên cứu không thể hiểu được bị c.h.é.m rớt, hoặc là hạng mục đã hoàn thành không thể hiểu được lại biến thành tên của người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận