Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 387


Bọn nhỏ đều sợ hãi, ôm Đại Ngốc Xuân không chịu thả ra.
Đại Ngốc Xuân đứng ở nơi đó, thân hình thật lớn giống như một ngọn núi.
Nó mở to một đôi mắt kim sắc, an tĩnh nhìn đống lông chim kia.
Ngay sau đó, trong đống lông chim bay ra vô số sợi tinh thần lực màu đỏ, sợi tinh thần lực thẳng tắp bao bọc lấy cả tòa nhà, từ bên ngoài lan tràn vào bên trong.
Con Trùng tộc 5S điên cuồng chạy trốn.
Nó mấy lần muốn tiến vào bên trong hắc động, cửa hắc động lại đã sớm một bước bị sợi tinh thần lực của Lục Nhưỡng phong bế.
Một lần cuối cùng, nó nhìn thấy cửa sổ chỗ có mẹ thả ra hắc động.
Trùng tộc 5S phá cửa sổ lao ra, nó bay vọt đến không trung, khi lập tức liền phải nhảy vào hắc động, liền bị một bó sợi tinh thần lực màu đỏ xỏ xuyên qua thân thể.
Sau đó một con cự xà màu trắng từ cửa sổ lăn ra, phía sau lưng nó sinh trưởng ra một loạt vây giống như vây cá.
Bên thân có một đôi cánh chim màu đen giống cánh dơi.
Nó phe phẩy đôi cánh chim kia bay trong không trung, sau đó há to miệng, trực tiếp cắn con sâu kia, cuối cùng lắc lắc về phía phượng hoàng trên mặt đất, quăng tinh thần thể trong cơ thể ra tới.
Phượng hoàng bay vút lên, cái mõm bén nhọn mở ra, một ngụm nuốt vào tinh thần thể của Trùng tộc này.
Theo sau, Đại Bạch ăn luôn thân thể còn dư lại của Trùng Tộc, bay trở về đến bên người Lục Nhưỡng.
Trên mặt đất, cánh thả lỏng, lộ ra hai người được bao vây ở bên trong.
Đại nạn không chết, Tô Vi run rẩy lông mi, ngửa đầu nhìn về phía nam nhân.
Nam nhân tóc đen mắt đỏ, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, mây đen tản ra, lộ ra mặt trăng lạnh lẽo của mùa đông, hắn tẩm dưới ánh trăng, rũ mắt nhìn cô, yêu dị đến cực điểm, giống như quỷ hút m.á.u đi lại trong đêm đen.
Tô Vi duỗi tay, chạm đến đuôi mắt đỏ của hắn.
Nơi đó, có một giọt nước mắt, theo ngón tay Tô Vi đi xuống.
Cực nóng, bỏng rát, giống như m.á.u tươi của Lục Nhưỡng.
Nam nhân cúi người, càng thêm dùng sức ôm chặt cô, "Dọa đến anh." Hắn nói.
Trên mặt Tô Vi còn tàn lưu một tia tái nhợt, cô dựa vào đầu vai Lục Nhưỡng, em đã nói rồi, em sẽ bảo hộ anh. "
Nam nhân ôm gắt gao cô, như là muốn nhập cô vào trong thân thể chính mình.
"Về sau, không cần lại làm loại sự tình này."
"Về sau, em vẫn sẽ làm loại sự tình này."
Lần đầu tiên, Tô Vi phản bác Lục Nhưỡng.
"Lục Nhưỡng, em biết anh yêu em, nhưng em cũng muốn cho anh biết, em cũng yêu anh không kém."
Tô Vi nhìn thẳng hắn, "Anh coi em quan trọng hơn sinh mệnh của anh, em cũng coi anh quan trọng hơn sinh mạng của em."
-
Tối nay, khách sạn trấn nhỏ chú định không được bình tĩnh.
"Không cách âm đi……"
Trong phòng truyền ra âm thanh thiếu nữ yếu ớt.
"Ừ, làm một cái võng tinh thần lực." Đây là âm thanh khàn khàn ám trầm của nam nhân.
Ngay sau đó, võng tinh thần lực màu đỏ bao trùm toàn bộ phòng, thu hết âm thanh.
Trên giường đệm nhỏ hẹp, Lục Nhưỡng cúi đầu hôn môi thiếu nữ.
Tô Vi mở to một đôi mắt ướt át, lòng bàn tay cọ qua đuôi mắt hắn, nơi đó còn tàn lưu dấu vết màu đỏ.
"Lục Nhưỡng, vừa rồi có phải anh đã khóc hay không?"
Gò má nam nhân cọ cọ trong lòng bàn tay cô, giống như một con mèo.
"Ừ." Hắn từ trong cổ họng phát ra một âm, trầm thấp khàn khàn.
Tô Vi chưa từng có nhìn thấy Lục Nhưỡng khóc.
Ở trong lòng Tô Vi, Lục Nhưỡng chính là thần trong quyển sách này.
Người giống như hắn, lại có thể cũng sẽ khóc.
"Vì sao lại khóc?"
"Anh sợ hãi."
Nam nhân an tĩnh nhìn cô, lòng bàn tay cọ qua gò má cô, đi xuống, rơi đến chỗ trái tim.
Hắn ấn chỗ trái tim đang nhảy lên của cô, xác định cô còn sống, một hơi nghẹn trong lòng mới rốt cuộc thư hoãn ra.
Từ sau khi trọng sinh tới nay, Lục Nhưỡng vô tình vô tâm, một lòng mang thù hận.
Hắn đối với bất luận kẻ nào đều mang lòng cảnh giác, hắn cho rằng trên thế giới này sẽ không bao giờ có người có thể đi vào trái tim hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận