Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 235


Bởi vì nơi này chính là một tòa nhà đổ nát, từ bên ngoài xem, bạn căn bản vô pháp tưởng tượng phía dưới lại có thể còn cất giấu một tầng hầm ngầm.
Nam nhân mỗi ngày đều đi làm.
Tô Vi một mình ở dưới tầng hầm ngầm, cô vươn tay chọc chọc sợi tinh thần lực màu đỏ nửa c.h.ế.t nửa sống.
Chẳng nhẽ Lục Nhưỡng đã có linh vật khác!
Tưởng tượng đến khả năng này, Tô Vi liền không nhịn được bi thương, sau đó cầm lấy sandwich nam nhân trước khi đi lưu lại cho cô ăn cơm trưa gặm lại gặm.
Hôm nay đồ uống là nước ô mai, hương vị cũng không tệ lắm, nhưng so ra kém Lục Nhưỡng làm.
Tô Vi lại lần nữa bi thương.
Chẳng lẽ cô về sau rốt cuộc không ăn được cơm Lục Nhưỡng nấu nữa sao?
“Camera đều bị phá hư, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.”
Doãn Tĩnh cầm tư liệu phân tích từng cái, khi nói chuyện mất tự nhiên mà bưng kín dấu vết trên cổ chính mình.
“Trước mắt tạm thời có một mục tiêu tỏa định, hắn là người làm việc ở phòng bếp, làm công việc mua đồ ăn, mỗi ngày đều sẽ vận chuyển rau dưa mới mẻ ra vào cửa sau quán trà.”
“Ở nơi nào.”
Lục Nhưỡng không có nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp muốn hang ổ người.
“Hiện tại còn chưa xác định, chúng ta vẫn cần điều tra lại……”
“Địa chỉ.” Lục Nhưỡng đè nặng tiếng nói, ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Tĩnh.
Doãn Tĩnh theo bản năng ngẩn ra.
“Nơi này.”
Tô Vi ngáp một cái, nhìn màn đêm buông xuống.
Nam nhân trung niên sao còn chưa có trở về.
Cô trở mình, nhàm chán mà moi đệm.
Không thể chơi di động quả thực chính là tra tấn!
Cũng không nghĩ tìm tiểu thuyết cho cô đọc sao.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Tô Vi theo bản năng vẻ mặt nghiêm lại, ở nháy mắt khi cửa mở ra, cô lớn tiếng hô to, “Ba!”
Lục Nhưỡng đứng ở cửa, trong tay còn cầm cửa sắt vừa phá xuống.
Tô Vi:…… Người ba này không phải ba kia, nhưng đều là ba cô, cũng không có gì khác nhau.
Tô Vi rốt cuộc cũng buông lỏng sợi tơ đỏ vẫn luôn nắm trong tay, không biết vì sao, ở một khắc khi nhìn thấy Lục Nhưỡng, cô có hơi chút muốn khóc.
Lục Nhưỡng tùy tay ném cửa sắt trong tay đi, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt cô.
Tô Vi sờ sờ bên người, không có di động, không có VCR.
Lục Nhưỡng duỗi tay, chế trụ hàm dưới của cô.
Tô Vi an tĩnh đối diện cùng hắn.
Nam nhân ách giọng mở miệng, “Về nhà đi.”
Xích sắt trên người bị bạo lực kéo đứt, Tô Vi được Lục Nhưỡng bế lên.
Khi được Lục Nhưỡng ôm đi ra khỏi tầng hầm ngầm này, Tô Vi thấy được lều trại kia.
Đó là một tấm di ảnh đen trắng.
Phía trước đặt một cái hộp nhạc.
Đây là một đống phế tích.
Dựa theo cấu tạo, ra khỏi tầng hầm ngầm là có thể tiến vào lầu một, sau đó từ cửa lớn đi ra ngoài.
Tuy rằng đen, nhưng hẳn cũng sẽ không lạc đường.
Nhưng Lục Nhưỡng ôm cô đi một đoạn đường rất dài, bọn họ cũng không có đi được ra ngoài.
Tô Vi khẩn trương không thôi.
Chẳng lẽ bọn họ gặp phải quỷ đả tường?
Tô Vi vùi mặt vào trong lòng n.g.ự.c Lục Nhưỡng.
Cô nhìn thấy sợi tinh thần lực màu đỏ phía sau Lục Nhưỡng biến thành một đoạn lại một đoạn.
Sao lại thế này?
Cô lại xem chính mình, quả nhiên, cô cũng biến thành một đoạn, một đoạn.
Càng đi tới phía trước, sợi tinh thần lực liền càng bị đứt đoạn.
Sợi tinh thần lực có thể chuẩn xác phản ứng trạng thái trước mắt của chủ nhân, xem bộ dáng của Lục Nhưỡng, đại khái là tinh thần lực đã bị cản.
Trên thế giới này còn có thể có sự tồn tại chế ước được Lục Nhưỡng?
Tô Vi vắt hết óc suy nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ ra được.
Trong nguyên tác xác thật có một cái động trùng như vậy, có thể che chắn tinh thần lực.
Điều này đối với bất luận một lính gác nào tới nói đều là công kích trí mạng.
Nhưng đối với nam chủ tới nói căn bản là không tồn tại.
Không có tinh thần lực, Lục Nhưỡng vẫn là đại ma vương.
Bằng vào một cái xẻng, gõ cho Trùng tộc kia nát nhừ.
Tô Vi nhìn về phía bàn tay trống rỗng của Lục Nhưỡng, “Anh không mang theo xẻng sao?”
“Không có.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận