Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 174


Tô Vi theo bản năng sờ sờ cổ chính mình.
“Làm sao vậy, Vi Vi?”
Nhìn thấy động tác sờ cổ của Tô Vi, Lục Nhưỡng lại lần nữa thế cô quấn chặt khăn quàng cổ.
Tô Vi đối đối ngón tay, tiến đến bên lỗ tai Lục Nhưỡng nói chuyện, “Đổi mới một chút, em còn sống không?”
Lục Nhưỡng cúi đầu, đối thượng với đôi con ngươi đen như mực của Tô Vi, khóe môi gợi lên, thế nhưng hiện ra vài phần sung sướng bị cô chọc cho cười.
“Ừ, còn sống.”
An tâm.
-
Trở lại trong khách sạn căn cứ thứ sáu, Tô Vi lập tức nhảy lên chiếc giường âu yếm của cô.
Nhảy, như thế nào lại nhảy vào trong lòng n.g.ự.c đại ma vương vậy?
Lục Nhưỡng đặt Tô Vi lên trên giường, sau đó thế cô đắp chăn lên, “Ngủ đi, anh đi ra ngoài một chuyến.”
“A.”
Tô Vi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Bận rộn một ngày Tô Vi chuẩn bị thả lỏng một chút.
Cô đem chính mình bọc vào trong chăn, cuốn, sau đó lại cuốn thêm một vòng, lại cuốn thêm một vòng.
Thẳng đến khi biến thành một cái Vi Vi cuốn, mới cuối cùng cảm giác được an tâm.
Bởi vì đại ma vương là người có thói ở sạch, cho nên chăn nệm khách sạn đều bị hắn thay thành đồ bản thân bọn họ dùng.
Thuần sắc trắng, không hề có tỳ vết, còn mang theo mùi thơm ngào ngạt.
Tô Vi hít sâu một hơi, an tâm đi vào giấc ngủ.
Lục Nhưỡng xoay người, mở cửa rời đi.
Trước khi đi, hắn gia cố võng tinh thần lực cho căn phòng này, sau đó để bạch xà ở lại.
Doãn Tĩnh đứng ở bên ngoài.
“Tiểu Điềm kia không thích hợp.”
Hóa ra Doãn Tĩnh đã sớm phát hiện Hạ Diên Điềm không thích hợp.
Trách không được đột nhiên thay đổi chủ ý, không đi làm nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ hôm nay để tôi đi làm đi, anh lưu lại nơi này chăm sóc Vi Vi và Tiểu Tễ.”
“Ừ.” Lục Nhưỡng nhàn nhạt theo tiếng.
Doãn Tĩnh biết, Lục Nhưỡng nhìn như nho nhã ôn hòa, kỳ thật tâm tình khó phân biệt nhất, tâm tư quỷ quyệt, cũng không có tâm đồng tình.
Thời điểm cô phá án đã từng gặp qua quá nhiều người như vậy.
Bọn họ tuyệt đỉnh thông minh, tự do ở bên ngoài thế giới này, nếu không phải chính mình cảm thấy ngán, cảnh sát căn bản là không bắt được bọn họ.
Bởi vì dựa theo chỉ số thông minh của bọn họ, có thể thực thi một vụ phạm tội hoàn mỹ, làm cảnh sát không bắt được một chút chứng cứ.
Lần đầu gặp mặt, Lục Nhưỡng đã cho Doãn Tĩnh cảm giác chính là hoàn mỹ.
Một bộ túi da hoàn mỹ như thế, làm Doãn Tĩnh phóng thấp cảnh giác.
Nhưng càng ở chung, Doãn Tĩnh càng nhận thấy được chỗ đáng sợ của Lục Nhưỡng.
Cô không nhìn thấu hắn, mỗi lần đối mặt với Lục Nhưỡng, cũng sinh ra một cỗ cảm giác khẩn trương kỳ quái, rõ ràng nam nhân này cái gì cũng chưa làm.
Người như vậy, nếu biến thành địch nhân, sẽ có bao nhiêu đáng sợ?
Ý trí sinh tồn của Doãn Tĩnh nói cho cô, tuyệt đối không thể biến người này thành địch nhân.
Nhưng người như vậy, ở trong mạt thế không có điểm mấu chốt cuối cùng này thật sự sẽ không biến thành đại ma đầu sao?
Tựa hồ còn chưa có.
Mỗi lần Doãn Tĩnh tổng cảm thấy Lục Nhưỡng sắp mất khống chế, đều có một sợi dây thừng như ẩn như hiện kéo hắn lại.
Mà một đầu của sợi dây thừng kia, là Tô Vi.
Đây đại khái là công lao của sự phù hợp trời sinh giữa lính gác và dẫn đường đi.
Nhưng Doãn Tĩnh lại cảm thấy, không chỉ là như thế.
Dẫn đường và lính gác cố nhiên là trời sinh tuyệt phối.
Nhưng chỉ có một mình dẫn đường Tô Vi, mới có thể túm chặt dây thừng Lục Nhưỡng.
Xé mở túi da của Lục Nhưỡng, theo quan điểm của Doãn Tĩnh chính là kẻ điên đứng ở bên cạnh vách đá.
Đi phía trước một bước là địa ngục vô biên, lui về sau một bước lại là phong tuyết vô tận.
Trước không đường, sau không đường.
Bên trong phong tuyết đầy trời, tựa hồ chỉ có một sợi dây thừng kia trở thành chỉ dẫn cho sinh mệnh của hắn.
Chỉ là, đương sự còn chưa có ý thức được điểm này.
“Cùng đi đi.”
Lục Nhưỡng đã lâu không có g.i.ế.c chóc, sự thô bạo giấu ở trong thân thể lại bởi vì Tô Vi suy yếu, cho nên vô pháp giảm bớt.
“Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận