Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 67


Lục Nhưỡng đẹp cấp thần, nhưng nhìn như ôn nhu, kỳ thật lại vô tình.
Giá trị nhan sắc của Doãn Tĩnh tuy rằng so ra kém Lục Nhưỡng, nhưng cũng xem như người xuất sắc, nhìn như lãnh đạm, kỳ thật lại ôn nhu, hoàn toàn tương phản với Lục Nhưỡng.
Ai A, thực khó chọn.
-
Trước đưa Trương Hiểu Hi trở về, sau đó xe liền quay đầu trở lại biệt thự, Doãn Tĩnh đi nghỉ ngơi.
Dấu vết màu đen trên trán Lục Nhưỡng còn chưa có biến mất, Tô Vi chột dạ đến cực điểm, căn bản là không dám nhìn hắn.
“Anh, uống nước.”
Không thể vì tôn nghiêm mà không muốn sống, đúng không.
Lục Nhưỡng giơ tay tiếp nhận nước trong tay Tô Vi, sau đó để sang một bên.
Ly nước tiếp xúc với mặt tủ đầu giường, phát ra một đạo âm thanh thanh thúy, thân thể Tô Vi theo bản năng hơi cương cứng.
Lục Nhưỡng dựa ngồi ở đầu giường, cúi đầu, nhìn chằm chằm cô.
Đôi tay Tô Vi đặt ở đầu gối, quỳ gối bên cạnh giường, lông mi run rẩy, nỗ lực lộ ra sườn mặt của chính mình, gò má nơi đó bị Lục Nhưỡng cắn ra một dấu răng rõ ràng.
Còn chưa có tốt đâu, cũng không biết có bị phá tướng hay không.
Tuy rằng không có chảy máu, nhưng làn da cô non mịn như vậy, nói không chừng liền sẽ lưu lại sẹo.
Đúng không, anh!
Lục Nhưỡng nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, ánh mắt đen tối, thấy không rõ bất luận cảm xúc gì.
Trái tim Tô Vi càng thêm vọt lên cổ.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Đột nhiên, Tô Vi nghĩ đến một sự kiện.
Cô nhanh chóng nhón chân, bắt lấy cổ áo Lục Nhưỡng, sau đó thổi mấy hơi với cái trán hắn.
“Thổi thổi…… Thì tốt rồi.”
Trong nguyên tác, mẹ Lục Nhưỡng đã dùng cách này dỗ hắn.
Ở khi Lục Nhưỡng còn nhỏ, hắn vẫn là một tiểu thiên sứ.
Có một lần, hắn bị ngã rách đầu gối, mẹ hắn ôn nhu ôm hắn, nói với hắn, “Thổi thổi thì tốt rồi, bảo bối ngoan, đừng khóc.”
Hình ảnh này, ở sau khi cha mẹ Lục Nhưỡng qua đời, đã xuất hiện vô số lần ở cảnh trong mơ của hắn.
Ban đầu, hắn còn có thể nhớ tới mặt cha mẹ.
Sau lại đó, khuôn mặt dần dần mơ hồ, chỉ có thể nhớ rõ âm thanh.
Cuối cùng, ngay cả âm thanh tựa hồ đều không nhớ nổi, chỉ có một bóng dáng hư ảo.
Hai tròng mắt Lục Nhưỡng trợn to.
Vừa rồi, hắn chỉ là đang nỗ lực điều chỉnh tinh thần lực của chính mình, làm nó an phận một chút.
Nhưng Tô Vi lại cho rằng Lục Nhưỡng đang suy nghĩ nên tra tấn cô như thế nào.
Sao không có phản ứng?
Bất an trong lòng Tô Vi càng thêm rõ ràng lên.
“Lại thổi thêm một chút đi.” Đột nhiên, nam nhân cúi người, âm thanh nghẹn ngào.
Tô Vi:!!! Hữu hiệu!
Cô một phen kéo tóc mái trên trán Lục Nhưỡng sang, điên cuồng thổi.
Cúi đầu chỉ là thân thể của cô, linh hồn của cô vĩnh viễn ngẩng đầu ưỡn ngực!
Nhón chân có chút mệt mỏi, Tô Vi thật cẩn thận mà buông bàn tay giữ tóc mái của Lục Nhưỡng ra, còn không quên giúp hắn chỉnh tóc mái về vị trí cũ ( che khuất miệng vết thương ). Bàn tay đang tóm lấy cổ áo hắn cũng không quên giúp hắn vuốt phẳng cổ áo.
Chất lượng của bộ quần áo này quá kém! Cô chỉ nhẹ nhàng nắm một chút, sao lại nhăn thành như vậy!
Cảm xúc của nam nhân tựa hồ bình tĩnh trở lại.
Ít nhất, trong ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tô Vi có thêm một chút khác biệt, tuy rằng Tô Vi cũng không biết đó là cái gì, nhưng rõ ràng không có cảm giác hung ác nham hiểm hít thở không thông như trước.
Lục Nhưỡng duỗi tay xoa nhẹ trán, dựa vào đầu giường, thong thả nhắm mắt lại.
Ngủ?
Tô Vi thật cẩn thận đứng dậy, lui về phía sau, sau đó nhanh chóng lui về phía sau!
Rốt cuộc rời khỏi phòng, Tô Vi đứng ở cửa nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, sau đó ngâm nga ca khúc, đi lên lầu 3.
Lầu 3 còn có hai phòng, Tô Vi chọn một cái thoải mái nằm xuống.
Cô móc di động ra, nơi đó có mấy vạn cuốn tiểu thuyết cô thừa dịp thời điểm có mạng download xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận