Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 379


Tô Vi khụ đến gò má đỏ bừng, đuôi mắt mang nước mắt. cô nhìn thấy sợi tinh thần lực màu đỏ trên người Lục Nhưỡng cuốn lấy cổ tay chàng trai.
Mười giây sau, hắn thu hồi tay, ánh mắt nghi hoặc.
Sao lại thế này?
Tay hắn vừa rồi làm sao vậy? Gặp quỷ sao? Không thể nào, nơi này là chùa nha.
"Kỳ thật," Tô Vi khụ xong, cô hạ giọng nói: "Thằng bé là con trai tôi."
Chàng trai:……
"Cô thoạt nhìn rất nhỏ, so với tôi còn nhỏ hơn đi? Tôi năm nay hai mươi, lại đây ngộ đạo." Chàng trai hoàn toàn không tin.
"Tôi 26." Tô Vi nói càn nói bậy, "Thằng bé tám tuổi, do tôi sinh ra."
Biểu tình chàng trai thay đổi.
Tô Vi tiếp tục nói: "Cậu biết đấy, con gái bây giờ trông đều trẻ. Tôi thoạt nhìn giống 18 tuổi không?"
Chàng trai gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tô Vi, vẫn không nhịn được xao động nhiệt tình của người trẻ tuổi, "Ba thằng bé đâu?"
"Mất tích."
"Như vậy sao." Trên mặt chàng trai lại lần nữa lộ ra hy vọng, "Tôi không ngại làm cha kế."
Tô Vi cảm giác được bàn tay Lục Nhưỡng nắm tay cô chặt lại chặt.
Tô Vi ho nhẹ một tiếng, "Ba của đứa trẻ, chỉ sợ sẽ không đồng ý."
Chàng trai lại lần nữa lộ ra vẻ tiếc nuối, sau đó nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hiện tại thế đạo không tốt, mất tích là rất khó nói! Ai nha…"
Chàng trai còn chưa nói xong, đã trực tiếp bị ngã.
Tiểu Lục Nhưỡng tiến lên, nhặt ba lô của Tô Vi, đeo lên vai.
"Đi thôi." Tiểu Lục Nhưỡng hướng Tô Vi vươn tay.
Tô Vi ngẩn người, sau đó tiến lên dắt lấy hắn nói: "Nha."
Cô quay đầu, nhìn chàng trai từ trên mặt đất bò dậy, vẻ mặt nghi hoặc.
"Đứa trẻ ngoan không thể tùy tiện dùng sợi tinh thần lực vướng người khác." Tô Vi nhỏ giọng giáo huấn hắn.
Tiểu Lục Nhưỡng không có quay đầu, tiếp tục nắm tay Tô Vi đi lên phía trước.
"Đưa ba lô cho chị đi." Tô Vi duỗi tay đi lấy ba lô, bị Tiểu Lục Nhưỡng tránh đi.
Bởi vì ba lô quá lớn, cho nên thời điểm hắn tránh đi quơ quơ thân thể, thiếu chút nữa té ngã.
"Phốc." Tô Vi không nhịn được cười.
"Thật muốn gọi em là Manh Manh." Tô Vi theo bản năng buột miệng thốt ra, "Manh Manh, đứng lên."
Lục Nhưỡng:……
-
Chàng trai tên Trần Liên Thắng, ở chùa miếu l.à.m t.ì.n.h nguyện, tuy rằng không có tiền công, nhưng chùa miếu bao ăn bao ở.
"Đây là phòng của cô."
"Cảm ơn." Tô Vi mỉm cười nói, còn chưa kịp nói hẹn gặp lại với người ta, cửa phòng đã bị Lục Nhưỡng đóng lại.
Tô Vi:??? Hôm nay tính tình sao lớn như vậy.
"Manh Manh, em không thể như vậy." Tô Vi vươn một ngón tay, lắc lắc với Lục Nhưỡng, "Chúng ta phải biết lễ phép."
Tiểu Lục Nhưỡng đột nhiên tiến lên một bước.
Tô Vi theo bản năng lui về phía sau, phía sau lưng dựa đến trên cửa.
"Ngồi xổm xuống." Tiểu Lục Nhưỡng hướng Tô Vi vẫy tay.
Tô Vi nửa ngồi xổm xuống, "Manh Manh, làm gì nha?"
Tiểu Lục Nhưỡng cúi người lại đây, dán lỗ tai cô nói, "Hắn lớn lên đẹp hay là tôi lớn lên đẹp?"
Tuy rằng hiện tại Tiểu Lục Nhưỡng chỉ có tám tuổi, nhưng mặc kệ là tám tuổi hay là 22 tuổi, cũng hoặc là 30 tuổi, đương nhiên đều là Lục Nhưỡng đẹp.
Tuổi còn nhỏ như vậy đã có tâm đua đòi.
"Em lớn lên đẹp, đẹp nhất thế giới."
Tô Vi bóp mặt Tiểu Lục Nhưỡng, thẳng đến khi tiểu thiếu niên không kiên nhẫn chạy trốn.
-
Còn chưa đến thời gian cơm chiều, độ ấm trên núi có hơi chút thấp, Tô Vi mặc áo khoác, cùng Lục Nhưỡng đi ra cửa.
Trên đường, Trần Liên Thắng nhìn thấy hai người, nhiệt tình chào hỏi, hơn nữa thập phần cảnh giác cúi đầu nhìn bốn phía, xem có gì có thể vướng ngã hắn hay không.
Ngã ba lần, Trần Liên Thắng rốt cuộc bám riết không tha đi đến trước mặt Tô Vi, "Vi Vi."
"Bang."
Trần Liên Thắng cảm thấy trên mặt chính mình giống như bị người tát cho một cái, nhưng hắn không có chứng cứ.
Tô Vi:……
"Ách, gọi tôi là Tô Vi đi."
Trần Liên Thắng lập tức ngộ đạo, hắn có hơi chút tự quen thuộc.
"Tô Vi, cô muốn đi đâu?"
"Chúng tôi đang đi tìm Bình An Phúc."
"Tôi dẫn hai người đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận