Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 158


“Ăn cơm đi.” Tô Vi đưa đũa cho Lục Nhưỡng.
Bởi vì nam nhân có thói ở sạch, cho nên dùng đũa của hắn.
Lục Nhưỡng chính là đôi màu lam trong suốt, cô là đôi hồng nhạt trong suốt. Đây là nhờ Hoa Tễ về nhà thế Doãn Tĩnh lấy quần áo tắm rửa, tiện thể mang lại đây cho hai người bọn họ.
Cùng mang lại đây còn có hành lý của bọn họ, bởi vì Tô Vi thực lười, cho nên hiện tại còn để ở cửa tủ quần áo.
Làm anh hùng, Lục Nhưỡng chọn một phòng bệnh đơn độc, có một phòng vệ sinh, còn có một ban công, quan trọng nhất chính là bên cạnh giường bệnh của hắn còn đặt giường nhỏ cho Tô Vi.
Giờ phút này, trên cái giường nhỏ kia có một con rắn đang nằm.
Đôi mắt của nó giống Lục Nhưỡng, là sương mù màu lam xinh đẹp, nó cuộn tròn ở trong chăn, vặn vẹo thân hình, như là đang lột da.
Cũng không biết da này muốn lột mấy ngày.
Tô Vi ăn một ngụm sườn lợn chua ngọt, tràn đầy thịt.
Lại nhìn Lục Nhưỡng bên kia một cái, tràn đầy xương cốt.
Nên!
Ai A, rơi rồi, đáng tiếc.
Tô Vi nhìn sườn lợn chua ngọt rớt ở trên bàn, nghĩ nghĩ, cho Lục Nhưỡng ăn đi.
“Anh, ăn xương sườn.”
Nhiều thịt như vậy, tiện nghi cho anh.
Lục Nhưỡng ngăn tay Tô Vi lại, “Không cần, em ăn đi.”
Thế này thật ngượng ngùng nha.
Cho bạch xà ăn đi.
Lục Nhưỡng ăn uống tựa hồ không tốt lắm, ăn một lát liền không ăn nữa.
Hắn cầm quả táo, đặt ở trong tay thong thả ung dung vuốt ve.
Bên kia, mỹ nhân bác sĩ lại tới kiểm tra phòng.
Lục Nhưỡng ngồi trên giường bệnh, lễ phép, ưu nhã, thái độ lạnh băng.
Cửa phòng bệnh, mấy hộ sĩ đứng ở nơi đó, che miệng, đối với mặt Lục Nhưỡng liền đỏ bừng mặt. Ở trong khoảng thời gian này, Lục Nhưỡng hiển nhiên đã trở thành khu ngắm cảnh của tòa bệnh viện cấp 5S.
Mặc kệ dạng quần áo xấu nào cũng không thể ngăn cản vẻ soái khí của hắn, ngược lại làm người cảm thấy chợt nhiều vài phần nhân khí, làm người càng thêm muốn ngừng mà không được.
Tô Vi:……
Tô Vi thở dài duỗi tay sờ soạng tóc chính mình một phen, bởi vì đôi mắt Lục Nhưỡng bị mù, cho nên không thể xử lý tóc cho cô, tóc cô liền giống như bị đóng băng.
Lại nhìn tóc Lục Nhưỡng một cái, hắn rốt cuộc đã xử lý như thế nào?
Vừa nhu thuận lại vừa ngoan ngoãn.
Giận.
Tô Vi từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra dây buộc tóc, sau đó nửa quỳ bên cạnh giường, cúi người qua, thuần thục dùng phương thức chó cào bện cho Lục Nhưỡng một cái b.í.m tóc nhỏ.
Mỹ nhân bác sĩ nhìn chằm chằm b.í.m tóc nhỏ trên đầu Lục Nhưỡng, ngẩn ngơ, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua báo cáo hôm nay, hỏi, “Hôm nay đôi mắt vẫn không nhìn thấy sao?”
“Đúng vậy.”
Mỹ nhân bác sĩ dựa theo lệ thường dò hỏi một lần, sau đó lại lần nữa cúi đầu, đối thượng với tầm mắt Tô Vi.
Tô Vi: Kẻ thứ ba ăn dưa.
Mỹ nhân bác sĩ tìm trong túi, sau đó móc ra một cây kẹo mềm vị quả quýt đưa cho Tô Vi.
Mỹ nhân bác sĩ đi rồi, Tô Vi cầm kẹo mềm dò hỏi Lục Nhưỡng, “Bác sĩ cho kẹo.”
“Em ăn đi.” Lục Nhưỡng hứng thú rã rời.
Hắn hơi hơi quay đầu đi, một tay nâng hàm dưới, hiển nhiên là không có tâm tư gì.
Tô Vi hứng thú bừng bừng xé mở kẹo mềm trong tay, bỏ vào trong miệng.
Nha, ăn quá ngon.
Hương khí quả quýt tràn ngập mở ra, Lục Nhưỡng ngửi được mùi hương.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, đồng tử sương mù màu lam nhẹ nhàng giật giật, sau đó không dấu vết mà giơ tay, sợi tinh thần lực màu đỏ liền theo thân thể Tô Vi phác họa ra một cái thân hình.
Sợi tinh thần như thế nào lại tới nữa? Thật phiền.
Tô Vi giơ tay vẫy vẫy, tiếp tục đi lấy quả táo trên bàn.
Quả táo còn chưa có rửa, Tô Vi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa táo, thời điểm ra tới lại nhìn thấy trong tay Lục Nhưỡng cầm một con d.a.o gọt hoa quả, đang gọt vỏ quả táo.
Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng tay Lục Nhưỡng thực ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận