Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 82


Lục Nhưỡng tựa hồ đã điều chỉnh xong cảm xúc, quả nhiên, có một nam chủ cảm xúc ổn định là hạnh phúc cỡ nào.
“May mắn anh thông minh, không có mắc mưu.” Tô Vi lập tức bắt đầu chụp mông.
Lục Nhưỡng tùy tay ném khăn tay vào thùng rác, thùng rác tự động mở ra, tự động khép lại.
Hắn nói: “Không có, anh đã ăn.”
Tô Vi:???
“Cũng hôn mê.”
Tô Vi:!!!
Không phải, nhân sinh của ngài như trò đùa vậy sao? Ỷ vào chính mình là nam chủ liền muốn làm gì thì làm? Muốn tôi đưa cho ngài cuốn nhật ký kiếp trước hay không?
“Em đương nhiên là vẫn luôn đứng về phía anh.” Tô Vi nhanh chóng phản ứng lại đây, Lục Nhưỡng có thể là đang khảo nghiệm cô. May mắn, cô đã thông qua khảo nghiệm, bằng không hiện tại phỏng chừng sẽ cùng Chu Kình Thiên nắm tay nằm trong bệnh viện tâm thần.
Tô Vi nhảy nhót một chút, biểu hiện ra sự thiên chân thiện lương cùng đáng yêu của bản thân.
Sau đó vừa không cẩn thận, làm rớt chiếc đồng hồ Chu Kình Thiên cho cô ra ngoài.
Tô Vi:!!!
Ông trời ơi, tôi sẽ không gọi ông là ông nữa, bởi vì ông căn bản không có coi tôi là cháu!
Ở trong một phút khi Lục Nhưỡng trầm mặc, Tô Vi đã nghĩ tới cách c.h.ế.t thứ mười tám của chính mình.
Sau đó liền thấy nam nhân khẽ mở môi mỏng, “Ném đi.”
-
Thời điểm đến là Chu Kình Thiên đưa đón, thời điểm trở về bởi vì Lục Nhưỡng bần cùng, cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn tạm thời đi bộ.
Sau khi ra khỏi tiểu khu, Tô Vi gọi điện thoại cho Doãn Tĩnh, nhờ Doãn Tĩnh có rảnh thì lại đây đón bọn họ.
Doãn Tĩnh trầm mê với rèn luyện nghe được âm thanh Tô Vi hoàn chỉnh không tổn hao gì, tỏ vẻ chờ cô chạy xong hai mươi km lần thứ hai đã.
Tuy rằng đồng hồ đã ném, nhưng rõ ràng khí áp của Lục Nhưỡng có chút thấp.
Cô lại không phải cố ý.
Cô chỉ là cảm thấy sáng lấp lánh mà thôi.
Cầm tiền tài của người cũng không nhất định phải làm việc cho người, điểm mấu chốt đạo đức của cô cũng không có cao như vậy.
Làm chút đồ chơi dỗ hắn đi.
Tô Vi nhìn trái ngó phải.
Trên đường phố rất náo nhiệt, người bán hàng rong rất nhiều, đại đa số buôn bán vẫn là một ít thức ăn nước uống. Có người chăm chỉ sẽ đến bán rau dưa trái cây do chính mình trồng, đương nhiên sản lượng rất ít. Ở trong góc chính là sạp bán quần áo.
Quần áo có thể mặc thật lâu, vật dụng hàng ngày linh tinh tiết kiệm cũng sẽ không tiêu phí rất nhiều. Bởi vậy, trước sạp không có khách nhân nào.
A! Chờ một chút! Cô nhìn thấy gì?
Mộng tưởng của nam nhân!
Lục Nhưỡng đã chạy tới địa điểm ước định cùng Doãn Tĩnh chờ xe.
Tô Vi thần thần bí bí đi tới, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo hắn, hỏi, “Anh có tin tưởng ánh sáng không?”
Lục Nhưỡng rũ mắt nhìn cô, biểu tình không rõ.
Ngay sau đó, Tô Vi từ phía sau móc ra một vật đưa cho Lục Nhưỡng.
Sau đó bày ra biểu tình chân thành nhất của chính mình nói: “Trên thế giới này, có Ultraman.”
-
Khi Doãn Tĩnh lại đây đón người, liền nhìn thấy trong tay Tô Vi cầm một món đồ chơi nhỏ, ủy ủy khuất khuất đi theo bên người Lục Nhưỡng.
“Kiếm được từ đâu vậy?” Doãn Tĩnh duỗi tay điểm điểm Ultraman trong tay Tô Vi.
“Dùng một viên kẹo đổi với con của chủ quán.”
Ngay sau đó, Ultraman giá trị một viên kẹo đã bị Lục Nhưỡng ném vào thùng rác.
Hỗn đản, không tin ánh sáng thì cũng thôi đi.
-
Chu Kình Thiên đã tiến vào bệnh viện tâm thần một tuần.
Dựa theo cách nói của chính Chu Kình Thiên, người bình thường tiến vào bệnh viện tâm thần một tuần liền sẽ bị tra tấn đến phát điên.
Sáng sớm, Lục Nhưỡng liền đạp ánh bình minh ra cửa.
Bệnh viện tâm thần chỉ nhốt kẻ điên, dù cho không phải kẻ điên, vào nơi này cũng sẽ biến thành kẻ điên.
Bệnh viện tâm thần quản lý thực không xong, nơi này là địa ngục mạt thế.
Ở chỗ này, bạn không có nhân quyền, bởi vì căn bản bạn không phải là người, chỉ là con dê đợi làm thịt mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận