Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 105


Tuy rằng chỉ là một đêm, nhưng cũng miễn cưỡng làm cho bọn họ có một địa phương che mưa chắn gió, không đến mức ngủ ở bên ngoài, thời khắc bị ăn trộm cường đạo mơ ước, rốt cuộc bốn bọn họ đều là người thường, có thể sống đến bây giờ, quả thực chính là nhờ vận khí.
“Ai, ba mẹ xem cô gái hôm nay đụng tới kia, lớn lên có giống Quan Muội không? Nếu Quan Muội lại trẻ ra vài tuổi, quả thực là giống như cùng một khuôn mẫu khắc ra, nói không chừng cô ta là em gái thất lạc nhiều năm của con.”
Quan Đại Diệu một tay cầm thuốc lá, phụt phụt hút.
Nghe được Quan Đại Diệu nói, người phụ nữ trung niên nói: “Lúc ấy mẹ xác thật sinh ra ba đứa con gái, nhưng đều bị mẹ xử lý sạch, nhưng có một đứa ném ở trên bờ ruộng, giống như có người nói nhìn thấy nó bị người ta ôm đi.”
Quan Đại Diệu trước mắt sáng ngời, “Không thể nào? Chẳng lẽ cô gái kia thật là em gái con? Lớn lên xinh đẹp như vậy? Nó thoạt nhìn còn đẹp hơn Quan Muội nhiều, đến lúc đó có thể đổi được nhiều vật tư hơn đi?”
“Con không thấy bên người nó còn có người cầm s.ú.n.g sao?” Nam nhân trung niên tuy rằng ít nói, nhưng lại vẫn là một câu liền trực tiếp chọc trúng chỗ yếu hại.
Quan Đại Diệu hừ lạnh một tiếng, “Một nữ nhân, quơ đao múa kiếm, xem về sau có nam nhân nào dám cưới cô ta, nữ nhân giống cô ta, sau này sẽ không gả đi được.”
“Không sai.” Người phụ nữ trung niên lập phụ họa, sau đó lại bắt đầu mắng Quan Muội sao còn chưa có trở về.
Không biết vì sao, Quan Muội theo bản năng trốn ở bên cạnh hoảng hốt một chút, cô biết chính mình có ba người em gái, cũng biết đều bị mẹ vứt đi.
Ở trong núi lớn, con gái là vô dụng, sinh nhiều, cũng bị người chán ghét. Nữ nhân núi lớn lấy việc sinh hạ con trai làm kiêu ngạo, càng nhiều càng tốt. Con gái sau khi lớn lên, không có nam nhân dựa vào, cũng sẽ bị người khinh thường và ức hiếp.
Nghe được phụ nhân trung niên mắng, Quan Muội co rúm lại một chút, đang chuẩn bị tiến lên, lại nghe Quan Đại Diệu nói: “con gái của nó, dong dong dài dài.”
Con gái, con gái của cô.
Quan Muội duỗi tay che miệng.
Con gái cô mới hai tuổi, vừa mới học được đi đường không bao lâu, liền không còn.
Người khác đều nói, con gái giống ba, nhưng con gái cô lại lớn lên giống cô. Mắt hạnh nhân, da thịt trắng nõn mềm mại, ngọt ngào gọi cô là mẹ, biết thổi miệng vết thương cho cô, dùng tay nhỏ mềm mụp nắm cô, nói trưởng thành sẽ giúp cô đánh ba.
Con bé là một đứa trẻ thực thông minh, nhỏ như vậy đã biết nói rất nhiều, âm thanh trẻ con lưu loát, thường xuyên làm Quan Muội không nhịn được bật cười.
Con bé là ánh sáng duy nhất trong thế giới của Quan Muội, là dũng khí giúp cô tồn tại.
Nhưng có một ngày, sau khi cô về nhà, nhìn thấy lại là thân thể đứa trẻ lạnh băng.
“Hỉ Muội!” Quan Muội ôm thân thể đứa trẻ, khóc đến thất thanh.
Bởi vì sinh ra con gái, cho nên chồng cô ngay cả đặt tên cũng không có lấy, vẫn là Quan Muội chính mình đặt.
Kêu Hỉ Muội.
Cô hy vọng Hỉ Muội vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng không nghĩ tới, Hỉ Muội mới hơn hai tuổi, cứ như vậy vĩnh viễn rời đi thế giới này.
Con bé an an tĩnh tĩnh mà nằm ở nơi đó, trên người ướt dầm dề, mới được vớt lên từ trong sông không bao lâu, nghe nói là được nữ giáo viên đi lại đây phát hiện sau đó cứu lên, chỉ là thời điểm cứu lên bờ đã không còn thở.
Quan Muội khóc đến tê tâm liệt phế, chồng tôi cô lại chỉ nói: “Một đứa con gái tốn tiền, có cái gì phải khóc, còn thiếu tàu há mồm lãng phí lương thực sao.”
Bởi vì là con gái, cho nên ngay cả lễ tang cũng không có.
Cha mẹ cô thậm chí liền xem cũng chưa tới xem một cái.
Vẫn là vị giáo viên kia thế cô cùng nhau xử lý hậu sự, sau chuyện này, vị giáo viên kia liền rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận