Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 297


Gặm đến cái miệng nhỏ tối đen, sắc mặt bạo hồng.
May mắn, da mặt cô dày, ăn xong một củ khoai nướng liền không sai biệt lắm hoãn lại đây.
“Lần sau em muốn ăn gà quay.” Tô Vi ngượng ngùng chọn món, “Tốt nhất là gà ăn mày.”
Không hổ là từ đường kiến tạo tỉ mỉ, dùng vật liệu gỗ tốt nhất, nướng khoai lang đỏ ăn ngon nhất.
Gà quay nhất định càng ngon hơn.
-
Hôm sau, sắc trời hơi sáng, Trần Quyên cả người mang theo hơi nước ướt át xuất hiện ở trong phòng.
Hiển nhiên, hai lần lửa đốt từ đường, đã chạm tới điểm mấu chốt của bà.
“Lục Nhưỡng, hà tất phải như thế đâu?”
“Tro cốt cha mẹ tôi, ở đâu?”
Tô Vi thật cẩn thận nâng bữa sáng của chính mình lên, thối lui đến góc.
Hai người cứ nói chuyện của hai người, cô ăn của cô.
Bữa sáng hôm nay là cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo.
Gần đây ăn nhiều thịt, ăn chút đồ thanh đạm đi.
Tô Vi dùng chiếc đũa kẹp một miếng thịt bên trong, bỏ vào trong miệng.
“Tro cốt của cha mẹ cháu, không phải bị người ta trộm sao? Cô đã phái người đi tìm, chỉ là tạm thời còn chưa có tìm được.”
“A.” Lục Nhưỡng cười lạnh một tiếng.
Hắn ngồi vào trên sô pha, đôi tay đắp ở đầu gối, bày ra tư thế bá tổng.
“Một vật đổi một vật, cô lấy tro cốt cha mẹ tôi ra tới, tôi liền sẽ không đốt từ đường của cô nữa.”
Đây là hoàn toàn xé rách mặt?
“Tiểu Nhưỡng, cháu đại khái là có hiểu lầm với cô đi.” Trần Quyên đột nhiên bắt đầu đánh bài tình cảm, “Cha mẹ cháu c.h.ế.t cô cũng thực thương tâm.”
Lục Nhưỡng vững như Thái sơn mà ngồi ở chỗ kia, thay đổi một tư thế khác.
Hắn một tay chống trán, khuỷu tay đáp ở bên cạnh sô pha.
Tư thế bá đạo tổng tài số 2.
Ở trong miệng Trần Quyên, Lục Nhưỡng biến thành một kẻ đơn giản chỉ là vì người khác không có trợ giúp chính mình, cho nên liền hẹp hòi ghi hận trong lòng.
“Cô thật là muốn đền bù cho các cháu, cô đào tro cốt cha mẹ cháu từ phần mộ ra bỏ vào chùa miếu, bằng không hiện tại phỏng chừng đã sớm bị người bên ngoài nghiền xương thành tro.”
Tô Vi một ngụm ăn nửa quả trứng vịt Bắc Thảo, tỏ vẻ nhận đồng.
“Cô đã nghĩ kỹ rồi, để cháu kết hôn cùng Tường Tường, lại để con trai cô cưới Vi Vi, như vậy, cũng coi như có thể khiến Tuyết nằm dưới mặt đất an tâm.”
A này…… Người sáng suốt đều biết cấp bậc của Lục Nhưỡng và Tô Vi không thấp.
Ngài cứ như vậy thu bọn họ vào trong túi, còn nói đây là vì làm mẹ Lục Nhưỡng nhắm mắt.
Ngài đây là muốn cho mẹ hắn từ dưới nền đất trợn mắt thức dậy đi?
Lục Nhưỡng ngày thường luôn thích giả lợn ăn thịt hổ, nhưng khả năng bởi vì hận ý đối với Trần Quyên quá lớn, cho nên hắn đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn.
Chỉ cần đụng tới sự tình cha mẹ Lục Nhưỡng, Lục Nhưỡng liền sẽ mất khống chế.
Quả nhiên, Tô Vi thấy được sợi tinh thần lực màu đỏ phía sau Lục Nhưỡng bay lên.
Trần Quyên cũng là dẫn đường, cô đương nhiên có thể cảm nhận được sợi tinh thần lực quanh thân Lục Nhưỡng đột nhiên bùng lên.
Tô Vi mắt sắc phát hiện trên vách tường nhà ở bắt đầu xuất hiện một cái khe?
Tổn thọ! Sao lại tới!
“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút……” Tô Vi rối rắm buông cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo trong tay xuống, tiến lên ôm chặt Lục Nhưỡng.
May mắn, Lục Nhưỡng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không có làm sụp tòa nhà này.
“Vì sao?”
Lục Nhưỡng được Tô Vi ôm thần sắc hung ác nham hiểm nhìn về phía Trần Quyên.
Trần Quyên cho người ta cảm giác là hòa ái dễ gần.
Nhưng sau khi cô cởi bỏ tầng túi da kia, rốt cuộc cũng lộ ra gương mặt thật của chính mình.
“Vì sao? Chỉ bằng nó luôn khoe khoang trước mặt tao!”
“Nói chồng nó có bao nhiêu tốt, nói chồng nó lại làm cho nó một chuỗi vòng cổ đá quý. Một chuỗi cục đá mà thôi, có cái gì đẹp!”
Đối lập với sinh hoạt hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn của mẹ Lục Nhưỡng, sinh hoạt hôn nhân của Trần Quyên lại không tốt đẹp.
Người chồng đầu tiên xuất quỹ ngoại tình, có con cùng tiểu tam, vứt bỏ cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận