Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 371


"Cô gái, có phải đói bụng hay không?" Chu Yến Thanh chỉ biển hiệu, "Có thể ăn một chén mì miễn phí."
Khách sạn cung cấp đồ ăn miễn phí như vậy, Tô Vi vẫn là lần đầu tiên đụng tới.
"Tám năm trước, phượng hoàng xuất hiện, cô biết đi? Tôi lúc ấy thiếu chút nữa đã g.i.ế.c vợ và con." Nói tới đây, Chu Yến Thanh không nhịn được nghĩ lại mà sợ, "May mắn phượng hoàng kêu to, gọi tôi hoàn hồn."
"Biển hiệu này là vợ tôi viết, tám năm, nói là tích đức cho phượng hoàng. Chỉ làm chuyện tốt, đừng có hỏi con đường phía trước. Cô xem, phượng hoàng phù hộ tôi, đưa con tôi trở về."
Chu Yến Thanh nắm tay Chu Húc, hướng Tô Vi mỉm cười.
Tô Vi nhìn chằm chằm biển hiệu trong chốc lát, sau đó cũng quay ra nhìn về phía hắn cười cười, "Cho tôi một chén mì."
"Được rồi, cô vào bên trong ngồi đi."
-
Tô Vi sau khi ăn xong một chén mì, cũng không vội vàng rời đi, mà thuê phòng ở lại khách sạn này luôn.
Sợi tinh thần lực màu đỏ biến mất sau cửa khách sạn.
Lục Nhưỡng giống như đang chơi trốn tìm cùng cô.
Tô Vi theo sợi tinh thần lực đi về phía trước.
Sợi tinh thần lực màu đỏ từ ngõ nhỏ bay ra tới, mang theo huyết vụ bạo liệt.
Tô Vi nghiêng đầu nhìn về phía bên trong.
Đây là một ngõ nhỏ.
Đứa nhỏ mặc quần áo ngắn, tóc màu đen lộn xộn che khuất mặt mày, nhìn thân hình đại khái chỉ có mười tuổi.
Nếu không phải trước kia ở trong ảo cảnh động trùng đã từng nhìn thấy bộ dáng Lục Nhưỡng khi còn nhỏ, Tô Vi thật đúng là không nhận ra.
Tuy rằng không biết vì sao Lục Nhưỡng sẽ biến thành cái dạng này, nhưng chỉ cần hắn còn sống, thì tốt rồi.
Tô Vi giơ tay, sợi tinh thần lực kim sắc bao bọc lấy sợi tinh thần lực màu đỏ đứt gãy trong không khí, hai sợi tinh thần lực thong thả dung hợp, huyết vụ trong không khí hạ thấp.
Đứa trẻ nằm trong góc thấp thấp thở hổn hển một hơi, như là khẩn trương, lại như là vui sướng sau khi được khai thông tinh thần lực.
Tô Vi đi qua, chìa ảnh cho cậu bé xem.
"Em đã từng gặp qua anh ấy chưa?"
Đứa trẻ rũ mắt nhìn thoáng qua, khóe môi khẽ động, "Chưa."
"Ừm."
Tô Vi xoay chuyển nhẫn trên ngón tay.
Tô Vi đếm sợi tinh thần lực phía sau đứa trẻ.
Một sợi, hai sợi, ba sợi.
Chỉ có năm sợi.
Cấp bậc là……S.
Tô Vi ngồi xổm xuống, "Em có tin tưởng ánh sáng không?"!
Bởi vì Chu Húc đã trở lại, cho nên Chu Yến Thanh tổ chức một yến hội nhỏ trong khách sạn xua đuổi đen đủi cho con trai.
Yến hội mời một ít bạn bè thân thích ngày thường quan hệ tương đối tốt, và các bạn nhỏ của Chu Húc.
Tô Vi đi ngang qua, cũng được Chu Yến Thanh mời cùng ăn tiệc.
"Tô tiểu thư, cùng ăn một bữa đi."
Khách sạn không lớn, khách hàng cũng không nhiều lắm, Tô Vi gần như là khách nhân duy nhất ở nơi này.
Tô Vi cũng không có chối từ, "Tôi trước dẫn cậu bé này đi phụ cận mua vài bộ quần áo đã."
Chu Yến Thanh cúi đầu nhìn về phía Tiểu Lục Nhưỡng, "Đây là……"
Tô Vi trầm ngâm nửa ngày, không biết nên trả lời đây là con trai cô hay là em trai cô.
Cuối cùng, khi Tô Vi đối thượng đôi con ngươi tối tăm của Lục Nhưỡng, trong lòng nhớ tới sợ hãi bị đại ma vương chi phối.
Ánh mắt của tiểu ma vương cũng làm cô cảm thấy áp lực gấp bội nha.
"Em trai."
"Nga, hóa ra là em trai cô. Đúng rồi, cô tìm được người chưa? Vị kia là gì của cô?"
"Bạn trai tôi, còn chưa có tìm được." Tô Vi thở dài một tiếng, nắm tay Tiểu Lục Nhưỡng sờ sờ, "Thật không biết anh ấy một mình chạy đi đâu, hại tôi lo lắng, đúng hay không, em trai?"
Tiểu Lục Nhưỡng ngẩng đầu nhìn Tô Vi, sau đó chậm rì rì rút tay ra, không nói một lời.
Chu Yến Thanh cười cười, "em trai cô thoạt nhìn thực ngoan, tới, chú cho cháu ăn kẹo."
Chu Yến Thanh cầm kẹo chocolate đưa cho Tiểu Lục Nhưỡng.
Tiểu Lục Nhưỡng cầm kẹo chocolate, được Tô Vi dẫn đi cửa hàng mua quần áo.
"5 giờ ăn cơm, đúng giờ trở về nhé, Tô tiểu thư."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận