Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 416


Nam nhân tri kỷ như thế, cô có lý do gì không lựa chọn hắn chứ?
Nam nhân mặc trường bào màu trắng, lộ ra mặt nghiêng tuấn mỹ vô trù, dưới ánh trăng, giống như thần minh giáng thế.
Đây là nam nhân của cô sao?
Tô Vi nhìn thấy trên cổ tay nam nhân treo một cái bùa bình an, mặt trên thêu ba cây trúc, còn có một chữ "Nguyệt".
Không sai, đây là bùa cầu bình an nguyên thân đưa cho nam nhị, nam nhị cho dù chết, cũng sẽ không đánh mất.
Chính là hắn!
Tô Vi nhanh chóng ném kiếm trong lòng n.g.ự.c xuống, sau đó sửa sang lại dung nhan một chút, đề váy đi đến phía sau nam nhân, vươn tay, nhón chân, che lại đôi mắt nam nhân, kẹp giọng nói: "Đoán xem ta là ai?"
Chờ một chút, cô có phải quá tuỳ tiện một chút hay không?
Tô Vi rõ ràng cảm giác được nam nhân cứng đờ một chút.
Ai u, thẹn thùng.
"Là ai?" Nam nhân mở miệng, âm thanh thanh nhuận, mang theo một cổ nhu tình.
Ngón tay cái của hắn thong thả cọ xát châm độc giấu ở bên trong chiếc nhẫn.
"Chàng lại có thể không đoán được?" Tô Vi chu miệng.
Khẳng định đoán được, là đang chơi tình thú với cô đi.
Tô Vi quyết định sửa tên cho quyển sách này là nam nhị mỹ mạo thượng vị.
Đạo diễn: Tô Vi.
Sản xuất: Tô Vi.
Biên kịch: Tô Vi.
Diễn viên: Tô Vi và Cố Nguyệt Thâm.
Sao hắn cao như vậy? Tay cô đã giơ đến mỏi.
Ánh trăng như nước, nam nhân thong thả quay đầu, nhìn về phía thiếu nữ đứng ở trước mặt chính mình.
Thiếu nữ mở bàn tay ra, tầm mắt nam nhân dần dần rõ ràng.
Hắn thong thả chớp chớp mắt, nhìn thấy một thiếu nữ đôi mắt xán lạn, ôm một cái tay nải rất nhỏ.
Nơi này đều là đồ đáng giá của cô, kỳ thật cô cũng không biết có đáng giá hay không, chỉ cảm thấy sáng long lanh liền cầm.
Tô Vi nhìn tình lang tuấn mỹ trước mặt, nuốt nuốt nước miếng.
Nhìn gần, càng yêu.
Khụ, bắt đầu rồi.
Xem ta vì ngươi mà vượt mọi chông gai, trình diễn một vở ‘nam nhị thượng vị’.
Tô Vi véo chân, đỏ mắt, nước mắt đảo quanh, “Cố lang, vì ngươi, ta nguyện ý từ bỏ mối thù diệt quốc."
Chân ái có thể chiến thắng hết thảy khổ ách, bao gồm cả mối thù diệt quốc.
Cảm động không? Có nghĩ khóc không?
Ánh trăng liêu người, Tô Vi không có phát hiện bạch quang lạnh lẽo giấu ở bốn phía, cô thâm tình chân thành nhìn nam tử trước mặt.
Khuôn mặt này thật đúng là gu của cô.
Tình lang rũ mắt, thấy rõ dung mạo thiếu nữ trước mặt, ôn nhu cười, trả lời cô: "Tốt lắm."!
"Muốn cho cá ăn không?" Nam nhân đưa nửa khối điểm tâm dư lại trong tay cho Tô Vi.
A, không trực tiếp chạy sao? Còn muốn cho cá ăn trước?
Mệnh của cá nơi nào quan trọng bằng mệnh của cô, đồ ngốc.
"Chúng ta trực tiếp đi thôi." Tô Vi một phen nắm lấy cổ tay nam nhân.
Nam nhân không nhúc nhích, hắn cúi đầu nhìn về phía cổ tay chính mình bị Tô Vi bắt lấy, mày rất nhỏ nhăn lại, sau đó thong thả giãn ra, hắn nói, "Tay nàng thực ấm áp."
"Ta hỏa khí vượng." Tô Vi không có chú ý tới chi tiết nhỏ, cô đang muốn mang theo người rời đi, liền nhìn thấy bên kia vội vã chạy tới một nam nhân, mặc trường bào màu xanh ngọc, dung mạo thanh tuấn, dáng vẻ thư sinh mười phần.
Hắn đang cúi đầu tìm kiếm cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Vi cùng nam nhân tay trong tay, nhất thời chinh lăng ở nơi đó, biểu tình trên mặt thay đổi, cuối cùng biến thành màu xám trắng bệch, ánh mắt nhìn Tô Vi, như cha mẹ chết.
Tô Vi:??? Cô giống như tựa hồ khả năng ý thức được một chút không đúng.
"Thái Tử điện hạ." Cố Nguyệt Thâm khom mình hành lễ.
Tô Vi:!!!
Tô Vi chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.
"Làm sao vậy?" Nam nhân quay đầu nhìn cô, tiếng nói ngoài ý muốn ôn nhu hiền lành.
Không đúng rồi, dựa theo giả thiết, vị Thái Tử gia này chính là một kẻ g.i.ế.c người như ma.
Tô Vi nỗ lực tưởng lộ ra một nụ cười, đáng tiếc, thất bại.
"Lạnh, thời tiết, quá lạnh, run run……"
Bạn cần đăng nhập để bình luận