Dựa Vào Năng Lực Cường Đại, Ta Xuyên Thành Nữ Chính

Chương 427


"5 năm trước, Đại Hưng quốc bị phá, ngươi bị đưa vào Giáo Phường Tư Đại Chu, ta tuy may mắn chạy thoát, nhưng trước sau không cam lòng, thề muốn báo thù rửa hận. Thật vất vả mới vào được Định Viễn hầu phủ, chờ cho tới cơ hội bây giờ, ta sẽ không từ bỏ."
Tô Vi cắn một ngụm bánh hạt dẻ.
"Lúc trước, ngươi và ca ca ta định ra việc hôn nhân, nếu không phải nước mất nhà tan, chúng ta đã sớm đã là người một nhà."
Như vậy sao.
"5 năm trước, ca ca ta bị Lục Nhưỡng g.i.ế.c chết, hiện giờ ngay cả thi cốt cũng không biết ở nơi nào."
Dựa theo cốt truyện bình thường, lúc này cô sẽ cùng bạn bè cố quốc hoài niệm Đại Hưng quốc tốt đẹp trước kia, thuận tiện mắng Thái Tử Đại Chu ác độc một chút.
Tô Vi lại ăn một ngụm bánh hạt dẻ, cùng Hồng Hạnh mắt to trừng mắt nhỏ.
"Lương Sư Thấu đã bị bắt, thân phận của ngươi đã sắp bại lộ, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm."
Tô Vi đã hiểu, cô đứng dậy, từ phía dưới bàn trang điểm lấy ra tay nải của chính mình, bên trong là toàn bộ gia sản của cô.
Cô chọn một cây trâm đưa cho Hồng Hạnh, "Ta muốn hủ tro cốt màu hồng nhạt, phiền toái ngươi."
Hồng Hạnh:……
Trẻ con không thể dậy, vậy đừng trách cô vô tình.
Hồng Hạnh đi theo bên người Tô Vi nhiều ngày, nhìn cô cùng vị Thái Tử điện hạ kia tình nùng ý mật, tựa hồ đã sớm quên mất ca ca của cô.
"Thây cốt của ca ca ta chưa lạnh, ngươi lại cùng Thái Tử địch quốc yêu nhau."
Tô Vi:??? Đại tỷ, đã 5 năm, thây cốt còn chưa lạnh sao.
Dựa theo nhân thiết của nguyên nữ chủ, loại thời điểm này nhất định sẽ lâm vào tự trách, sau đó cùng nam chủ sinh ra khoảng cách, phát triển một đoạn hiểu lầm và biệt nữu, rùng mình, cường thủ hào đoạt.
Nhưng liên quan gì đến cô?
Hồng Hạnh đỏ vành mắt giận dữ, "trong lòng ngươi chẳng lẽ không cảm thấy áy náy sao?"
Ách……
"Không cảm thấy." Tô Vi bằng phẳng lắc đầu.
Cô cũng không có ý tứ chiếm thân thể nữ chủ liền phải thế nữ chủ hoàn thành tâm nguyện linh tinh gì đó, nếu nữ chủ lấy lại thân thể này, cô cũng sẽ chắp tay trả lại.
Hồng Hạnh:……
Hồng Hạnh tức giận rời đi, Tô Vi tiếp tục ăn bánh hạt dẻ còn dư lại.
Cô cũng không biết Hồng Hạnh sao lại có lá gan, dám ở trong viện nam chủ cùng chính mình mưu đồ loại chuyện bí mật này.
-
Trong thư phòng đối diện, Lục Nhưỡng đang luyện chữ.
Nam nhân nhìn như nho nhã tuấn lãng, chữ viết xuống lại bộc lộ mũi nhọn, tràn đầy sát ý.
Nữ ám vệ quỳ gối trước mặt Lục Nhưỡng, đem những lời chính mình vừa rồi nghe được bẩm báo cho hắn.
Nam nhân chậm rãi kết thúc, biểu tình bất biến, chỉ nhàn nhạt phun ra một chữ, "Ừ."
Nữ ám vệ đứng dậy rời đi.
Trời lập tức lại đen, vào đông luôn đặc biệt tối nhanh, lại đến giờ ăn cơm chiều.
Lần này, cơm chiều được đưa đến trong phòng cô.
Tô Vi không nhịn được dò hỏi: "Ta có thể ăn ở trên giường hay không?"
Lương Minh:……
Lương Minh run rẩy mặt một trận, ánh mắt nhìn cô như nhìn thấy quỷ.
"Không được."
Tuy rằng đây là viện của Lục Nhưỡng, nhưng sau khi hắn tiến vào, Lương Minh thế hắn dọn ghế dựa, hiện tại, nam nhân đang ngồi ở trên ghế thái sư, đầu ngón tay nhẹ gõ đầu gối, sau khi trả lời câu hỏi của Tô Vi xong, đột nhiên ý thức được cái gì, tầm mắt rơi xuống chăn đệm loạn thành một đoàn trên giường.
Trước kia Hồng Hạnh luôn giúp cô thu thập, hôm nay náo loạn không thoải mái liền không giúp cô thu thập nữa. Cô lại không có thói quen gấp chăn, buổi tối ngủ đằng nào chẳng chui vào, suốt ngày gấp chăn, mất thời gian.
Lương Minh tiếp thu tầm mắt của Lục Nhưỡng, hắn đi qua, tự mình thế Tô Vi thu thập đệm chăn, sau đó từ bên trong lấy ra một đống lớn đồ ăn vặt.
Lương Minh:……
Tô Vi:……
Lục Nhưỡng:……
"Ngươi, ở trên giường ăn đồ?" Thái Tử điện hạ hiển nhiên chưa thấy qua người tùy tính ( lôi thôi ) giống như cô.
"Không thể sao?"
Có điều luật nào quy định không thể ăn đồ ở trên giường!
"Không thể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận